"Ờm..."
Người đàn ông lặng lẽ đè lên người cậu, phủ lên nửa người trên của cậu, che đi gần hết ánh đèn. Trong thoáng chốc, khuôn mặt điển trai tuấn tú của anh rõ nét hơn bao giờ hết, gần trong gang tấc, cứ như thể chỉ cần cậu vươn tay là có thể với tới.
Sâu trong đôi mắt tĩnh mịch đen kịt đó như chứa đựng cả một vũ trụ.
Không biết tại sao, trái tim Thư Vưu khẽ run lên, dựng cả tóc gáy.
Cậu vội vàng cười khan giả ngốc: "Không cười thì thôi. Không thì…"
"Tôi cười cho anh xem nhé?"
Dứt lời, cậu phối hợp ngay, giơ hai tay lên, kéo hai bên khóe miệng của mình thành một cái mặt tấu hề.
... Độ xấu phải gọi là khiến người khác như đứt từng khúc ruột.
Mặt Lận Minh Húc vô cảm, quay đầu đi.
Anh buông tay ra, xoa xoa trán, vừa định lên tiếng thì Thư Vưu bỗng sửng sốt thốt lên: "Tuyết rơi rồi!"
Mới qua tháng Mười bước sang tháng Mười Một, nhưng cũng không có gì lạ khi thành phố phía Bắc này đã có tuyết rơi.
Lận Minh Húc chỉ thấy một bóng người vụt qua, cậu trai trẻ dùng tư thế cá chép lộn mình từ trên giường nhảy xuống, đi chân trần chạy đến bên cửa sổ, dán cả hai tay lên kính cửa sổ, hơi lạnh làm cậu thoáng rụt lại, nhưng đôi mắt vẫn mở to, say mê nhìn chăm chú ra ngoài cửa sổ.
"Đời trước" Thư Vưu là người phương Nam.
Chuyện tuyết rơi gì gì đó, cậu chưa từng thấy tận mắt bao giờ. Lúc này,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vai-lot-duong-chua-he-qua-keo-kiet/3585514/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.