Khuôn mặt của Lận Minh Húc tối sầm lại ngay lập tức.
Thư Vưu vội che miệng lại, nhưng đã quá muộn, Ngô Hữu Triết kinh hãi trợn tròn mắt, dùng ánh mắt khó tin nhìn hai người họ.
Ngô Hữu Triết:... Đây là quan hệ gì?
Đây là quan hệ gì?
Có phải anh ta nghe lầm không?
Có phải anh ta... anh ta đi nhầm chỗ rồi không?
Thư Vưu vội cắt ngang dòng suy nghĩ bậy bạ của anh ta: "Tình thú! Đây là tình thú thôi!"
... Thôi xong, không giải thích còn tốt, càng giải thích thì Lận Minh Húc càng giống một tên biến thái.
Lận Minh Húc: "..."
Người đàn ông quăng cho Thư Vưu một ánh mắt rét lạnh, khi đi lướt ngang qua người cậu, anh trầm giọng bỏ lại một câu: "Cậu tự giải quyết đi."
Thư Vưu lúng túng cười làm lành, buộc phải nhận lấy chiếc áo khoác trong tay anh rồi treo lên móc cách đó ba mươi phân: "Vâng vâng ông... bạn trai."
Bóng lưng của Lận Minh Húc dần biến mất sau cánh cửa phòng vệ sinh. Thư Vưu vội vàng nghiêm mặt lại, trịnh trọng nói: "Bến cảng tình yêu sẽ mãi bao dung mọi thứ của con thuyền, thấu hiểu cho tất cả, anh hiểu mà."
Ngô Hữu Triết gật đầu lia lịa: Tôi không hiểu.
Mấy người yêu đương các cậu thật biết cách "chơi".
Thư Vưu nhanh nhẹn làm xong ba món mặn một món canh rồi bày trên bàn ăn. Ngô Hữu Triết đang đứng ngồi không yên nhìn thoáng quá, lập tức vui mừng chuyển chủ đề: "Thư Vưu, anh không ngờ cậu thật sự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vai-lot-duong-chua-he-qua-keo-kiet/3585512/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.