"Khách Cư Tiểu Xá(*)."
(*)Khách Cư Tiểu Xá (Tạm dịch: Quán trọ nhỏ nơi đất khách quê người).
Ngối đối diện Lận Minh Húc, Bành Thượng Ân cười hì hì, nói: "Mới được khai trương năm ngoái bởi cậu hai nhà họ Tống, được thiết kế kiểu hơi cổ xưa, hơn nữa có rất nhiều người đẹp đó..."
Lời còn chưa dứt, cậu ta đã thấy sắc mặt người đàn ông ngồi đối diện trầm xuống, giọng nói của cậu ta lập tức yếu đi hẳn: "Khụ khụ, thật ra thì em mới tình cờ đến đó một lần, toàn là mấy cuộc xã giao không từ chối được thôi."
Đồng thời, cậu ta cũng thầm nhủ trong lòng: Giờ vị Lận gia này đã sa sút thế rồi mà sao khí thế của anh lại càng mạnh hơn thế nhỉ. Có chút phong thái giống bố của cậu ta, cái loại sống cẩu thả vô lo như cậu ta, chẳng dám nhiều lời trước mặt anh.
Nhưng đây cũng là một chuyện tốt. Năng lực đồng đội mạnh thì cậu ta có thể nằm mà cũng thắng luôn. Đối với thế hệ thứ hai chẳng có triển vọng lớn gì như cậu ta thì việc không lăn xả mù quáng mới là an toàn nhất.
Trong mắt Lận Minh Húc như suy tư chuyện gì đó, anh hời hợt nói: "Nói trước, tối nay cậu tự tiếp bọn họ chơi đi."
Bành Thượng Ân sửng sốt, cậu ta thầm nghĩ nơi đó chơi vui như vậy mà bản thân Lận Minh Húc không định xõa một phen hả... Nghĩ đến hành động vừa rồi của Lận Minh Húc, cậu ta cười đầy đê tiện: "Anh, trong nhà anh có người hả?"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vai-lot-duong-chua-he-qua-keo-kiet/3585506/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.