"Ông xã?"
Thư Vưu ra vẻ như đây là lẽ dĩ nhiên, nói: "Không phải anh là bạn trai của em sao? Hay là anh thích được gọi là anh yêu, cục cưng hơn… hay là thích được gọi là bé heo nhỏ?"
Bé heo nhỏ...
Lận Minh Húc siết chặt nắm đấm, quyết định trong lòng anh càng được củng cố hơn.
Anh rít từng câu từng chữ qua kẽ răng ra: "Cậu gọi tôi bằng tên là được... Cậu làm sai chỗ nào?"
"À à." Thư Vưu vội vàng thành khẩn ăn năn, tự kiểm điểm sâu sắc: "Đều là lỗi của em."
"Em không nên quá yêu anh."
Lận Minh Húc:???
Lông mày anh gần như sắp nhíu thành hình chữ thập, ánh mắt chứa đầy sự lạnh lùng nhìn chằm chằm Thư Vưu, chỉ nghe người đối diện dùng giọng điệu dạt dào tình cảm nói: "Bởi vì quá yêu anh, nên không sao, hết thảy mọi chuyện đều là lỗi của em."
Khóe miệng Lận Minh Húc co giật.
Lần đầu tiên trong đời, da đầu anh tê dại, cứ như dã vô tình chạm đến công tắc nào đó.
Đến nỗi mà tại sao Thư Vưu lại vừa khéo xuất hiện ở đây, đã chẳng còn quan trọng nữa.
"Cậu..."
Lận Minh Húc thầm thấy may mắn vì mình có một sự tự chủ tuyệt vời, anh trầm giọng khiển trách: "Cậu nói hươu nói vượn gì đấy!"
"Là thật mà."
Thư Vưu lấy tay che ngực, chăm chú nhìn anh bằng vẻ mặt chân thành: "Nếu không yêu anh, thì sao em lại ở bên anh chứ."
Lận Minh Húc cười gằn: "Cậu cũng có thể ở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vai-lot-duong-chua-he-qua-keo-kiet/3585505/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.