Chương trước
Chương sau
Viện trưởng bất lực gật đầu nói: "Thật ra nếu nói là kỳ lạ thì chúng tôi cũng có thể cảm thấy được sự khác thường ở anh ta. Tỷ lệ người chết mà anh ta đảm nhận quá nhiều. Bệnh nhân nào cũng tử vong trong vòng 2 đến 3 tháng, mặc dù nhận được nhiều lời khen ngợi. Phản hồi của người bệnh cũng rất tốt, nhưng chúng tôi đều nhận thấy những bệnh nhân được anh ta chăm sóc đều không qua khỏi trong vòng hai đến ba tháng, nhưng tất cả bọn họ đều cam tâm tình nguyện."
Viện trưởng nhìn về phía Giang Thành nói. Mà lúc này, anh càng có thể thêm chắc chắn rằng Mạn Đà La rất có thể là thuốc hỗ trợ về tinh thần giúp Diệp Phàm thực hiện cả quá trình thôi miên nữa. Nghĩ theo hướng này, tất cả mọi chuyện đều trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết. Mà các triệu chứng của Phỉ Nhiễm cũng hoàn toàn hợp lý.
Phương pháp này rất có thể không phải do Diệp Phàm phát minh ra, mà là Thằng hề dạy cho anh ta. Anh ta ở chỗ này thu thập những xác chết thay cho Thằng hề, xác định người nào có thể được sử dụng. Đồng thời, bất cứ ai muốn gửi gắm hy vọng cuối cùng vào tay Diệp Phàm, đều sẽ bị anh ta dùng lời nói dối của mình rồi giết hại một cách tàn nhẫn để rời khỏi thế gian này.
Những người này thậm chí đã bị vắt kiệt số tiền cuối cùng của họ, sử dụng số tiền này để tài trợ cho Thằng hề rồi từ đó càng làm hại nhiều người hơn. Anh không dám tưởng tượng được những người thân trong gia đình bệnh nhân khi biết được sẽ nghĩ như thế nào.
"Anh cũng bất bình thường khi cảm nhận được sự kỳ lạ của anh ta nhỉ? Không phải cũng bởi vì lợi nhuận anh ta mang lại mà nhắm mắt cho qua đấy chứ?" Giang Thành liếc viện trưởng một cái, bình tĩnh nói.
Trước mặt Giang Thành, viện trưởng đành bất lực nói: "Tôi cũng không nghĩ nhiều như vậy, thật sự không ngờ đến trường hợp này lại có thể xảy ra."
Nhìn câu trả lời biện minh trông có vẻ vô cùng cứng nhắc trong tình huống này, thật sự không thể xem nó là một lời giải thích được.
"Vậy thì chuyện này, tôi có được xem là...?"
“Tôi không biết, anh muốn rời khỏi đây nhanh như vậy làm gì?” Giang Thành biết Viện trưởng muốn hỏi cái gì, ông ta muốn biết chuyện của Diệp Phàm có ảnh hưởng gì đến mình hay không.
Nhưng bây giờ Giang Thành không có thời gian để lo cho chuyện này, phải đợi người bên Đội điều tra đến kiểm tra xem rốt cuộc có thứ gì bên trong hộc tủ mà Diệp Phàm liều mạng để che dấu kia. Giang Thành có linh cảm tại nơi này nói không chừng sẽ giúp tìm được biện pháp chữa trị cho Phỉ Nhiễm.
Rất nhanh sau đó, Dương Lạc mang Đội điều tra chất cấm tới, sau đó những người từ Đội pháp chứng cũng theo sau, đến tại phòng làm việc của Diệp Phàm phong tỏa. Các nhân viên ở đây sau khi nhìn thấy mới biết đã xảy ra chuyện lớn rồi.
Mà tại nhà xe dưới tầng hầm, Diệp Phàm đã bị cảnh sát vũ trang áp giải về đồn cảnh sát. Có lẽ không ai có thể nghĩ đến bác sĩ hiền lành, học thức trước mặt mọi người lại thực sự là một tên giết người, đặc biệt là giết những người hấp hối sắp chết như vậy.
“Thành thật mà nói, tôi khuyên anh nên sớm đầu thú một chút đi, điều này cũng có thể xem như một biểu hiện của việc lập được công lớn rồi đấy!”. Diệp Phàm bắt đầu bước vào phòng thẩm vấn.
Trương Minh Sơn rất coi trọng vụ án này, những nạn nhân dưới bàn tay của Diệp Phàm không bao giờ có thể sống lại được nữa. Vì vậy nếu không làm gì cả, để cho những hành động của Diệp Phàm tiếp tục xảy ra là điều không thể nào tha thứ được.
"Các ông bắt nhầm người rồi, tôi không làm cái gì cả."
"Những thiết bị này là anh vay tiền để mua đúng không, anh cùng Dương Minh Vũ có quan hệ gì với nhau?" Trương Minh Sơn ném chứng cứ đến trước mặt Diệp Phàm, nhìn hồ sơ vay tiền của mình ở ngân hàng, anh ta sợ đến mức không nói nên lời.
"Thế nào, nói gì đi chứ, anh là một bác sĩ lớn, hợp đồng vay nợ này là của anh đúng không? Không phải bị người khác ép đấy chứ" Trương Minh Sơn cũng không muốn nói nhiều với anh ta, đi thẳng vào vấn đề, ngay cả chứng cứ cũng đưa ra.
Diệp Phàm có nằm mơ cũng không nghĩ tới, cảnh sát có thể điều tra ra được cái này.
"Vâng, thiết bị này đúng là tôi vay nợ để mua thì thế nào? Tôi và Dương Minh Vũ chỉ có có mối quan hệ hợp tác với nhau. Anh ta chịu trách nhiệm sản xuất, còn phụ trách nguồn vốn và nghiên cứu phát triển."
Diệp Phàm bị dồn đến bước này nên chỉ có thể nói sự thật.
"Nghiên cứu phát triển? Sản xuất Mạn Đà La đúng không?"
Diệp Phàm tiếp tục hùng hồn nói: "Mạn Đà La chỉ là một loại thuốc gây mê thời cổ đại, tôi dùng một chút thì có gì đâu chứ. Cái này gọi là sự kết hợp giữa y học phương Tây và y học Trung Quốc, như thế mới có thể điều chế được, các ông có hiểu không! Đây không phải là một loại thuốc cấm gì cả!"
Có thể nhìn ra được Diệp Phàm đã có sự chuẩn bị về mặt tinh thần, có lẽ đây là lý do cơ bản nhất khiến bọn chúng chọn Mạn Đà La bởi vì tính hợp pháp của nó.
"Vậy thì anh cần một liều lượng lớn như vậy để làm gì?"
“Tôi không biết, tôi chỉ chịu trách nhiệm nghiên cứu phát triển, phần còn lại anh có thể hỏi Dương Minh Vũ!” Diệp Phàm sốt ruột nói.
Trương Minh Sơn nén giận nói: "Hỏi anh ta? Một người đã chết thì làm gì có chứng cứ, chúng tôi nên hỏi một người đã chết như thế nào hả?"
Đối mặt với sự kiêu căng ngạo mạn của Diệp Phàm, ông có thể thấy anh ta sẽ không chịu hợp tác một cách thành thực.
Tuy nhiên, vào thời điểm khi Trương Minh Sơn nói Dương Minh Vũ đã chết, Diệp Phàm rõ ràng tỏ ra rất giật mình. Có vẻ như anh ta không hề biết về chuyện này, đồng nghĩa với việc anh ta không phải là nhân vật quan trọng trong tổ chức Thằng hề. Dương Minh Vũ đã biết danh tính của Thằng hề, còn Diệp Phàm này thậm chí lại còn không biết về cái chết của Dương Minh Vũ. Dựa vào tình huống đang xảy ra, có thể đoán được trong tổ chức này có sự phân chia cao thấp. Tuy nhiên cứ như vậy, Trương Minh Sơn lập tức thay đổi phương hướng đột phá, có lẽ biện pháp tốt nhất chính là sử dụng sự thiếu hiểu biết của Diệp Phàm để thực hiện một cuộc trò chuyện lấy tin tức.
Nhưng không nghĩ tới, lúc này Diệp Phàm lại tự đào bẫy rơi vào, anh ta tỏ ra vô cùng hốt hoảng nhìn về phía Trương Minh Sơn nói: "Không phải anh cho rằng tôi đã giết Dương Minh Vũ nên mới bắt tôi lại đấy chứ, tôi biết trông tôi rất thân với Dương Minh Vũ, nhưng chúng tôi chỉ là mối quan hệ hợp tác trong công việc thôi. Tôi không biết bất cứ điều gì về người này cả, nếu anh không tin thì anh cứ điều tra thử đi, ngay cả số điện thoại di động của anh ta tôi còn không có."
Diệp Phàm rõ ràng đang vô cùng hoảng loạn, Trương Minh Sơn hiểu ý của Diệp Phàm, anh ta nghĩ rằng cảnh sát đã tình cờ phát hiện ra, căn bản không hề nghĩ đến việc anh ta cố ý mưu sát những người sắp lâm chung, cho rằng mình vẫn có thể giấu giếm được sự thật việc giết người của mình. Nhưng thực tế thì hoàn toàn ngược lại.
Dưới hoàn cảnh này, lời nói của anh ta đầy sơ hở, Trương Minh Sơn buồn cười nhìn người đàn ông trước mặt đang cố chứng minh mình vô tội, lập tức bất thình lình hỏi: "Vậy anh cho tôi biết thử xem, anh không biết mặt Dương Minh Vũ thì làm sao hợp tác được với anh ta. Thậm chí còn sẵn lòng tin tưởng vay tiền cho anh ta nữa, hay là có người nào đó làm trung gian giới thiệu cho anh?
Câu hỏi này chính xác là một câu hỏi chí mạng.
Nếu Diệp Phàm đem người giới thiệu của bọn họ nói ra, như vậy Trương Minh Sơn sẽ không tốn nhiều thời gian mà có thể tìm được một người khác trong tổ chức Thằng hề.
Còn nếu Diệp Phàm thừa nhận rằng chính mình đang nói dối, anh ta đúng là biết Dương Minh Vũ, vậy thì anh ta đang rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan. Diệp Phàm không hề biết Trương Minh Sơn - người đang thẩm vấn anh ta được mệnh danh là một người thẩm vấn siêu phàm.
Dựa vào kinh nghiệm điều tra về những Thằng hề khác, Diệp Phàm thực sự quá kém so với bọn chúng, thậm chí còn không bằng cả bọn người Lưu Dũng.
Trước câu hỏi này, Diệp Phàm bắt đầu ấp úng đứng lên, bắt đầu lưỡng lự không biết nên trả lời thế nào. Nhưng điều đang chờ đợi anh ta ở phía trước chỉ là những câu hỏi thẩm vấn gắt gao hơn mà thôi.
“Anh ta sẽ để một liều lượng lớn Mạn Đà La như vậy trong phòng làm việc của mình sao?” Dương Lạc cẩn trọng mở một hộc tủ dưới bàn Diệp Phàm ra, trong hộp trà có chứa một lượng lớn bột Mạn Đà La.
Thậm chí Dương Lạc còn không thèm kiểm tra lại cũng biết đây là thứ gì, trong khoảng thời gian này bọn họ đã xử lý quá nhiều thứ liên quan đến Mạn Đà La nên vô cùng quen thuộc với nó.
“Bây giờ ông tin rồi chứ?” Giang Thành hỏi viện trưởng, chỉ vào thứ bột vừa tìm ra.
Viện trưởng thở dài, không nói câu nào.
"Bây giờ trên tay anh ta còn có bệnh nhân nào không? Nếu ông vẫn không tin thì tôi sẽ kêu người mang những bệnh nhân này đi xét nghiệm để kiểm chứng, kết quả sẽ nhanh có thôi."
“Tiểu Thiến, mang danh sách liên lạc của bệnh nhân lên đây.” Viện trưởng đã quyết định phối hợp, ông ta biết rõ nếu xuất hiện của một người như vậy trong bệnh viện của ông ta, thì trách nhiệm quản lý là của ông ta. Nếu ông ta không hợp tác thì không ai có thể cứu được cái bệnh viện này.
“Viện trưởng, chuyện của bác sĩ Diệp là thật sao?” Tiểu Thiến chính là nhân viên y tế ngồi ở bàn lễ tân, hai mắt đỏ hoe muốn khóc, cầm tài liệu đưa cho Giang Thành.
“Diệp Phàm xảy ra chuyện mà cô ấy cũng cần phải khổ sở đau lòng đến vậy sao?" Giang Thành khó hiểu nhìn nhân viên lễ tân trước mặt, có chút không thể tin được, Diệp Phàm trong mắt của mọi người là một người hoàn hảo như vậy sao?
“Cô ấy là bạn gái của Diệp Phàm.” Khi Tiểu Thiến rời đi, viện trưởng giải thích với Giang Thành.
“Hóa ra là vậy, khó trách, đúng là biết người biết mặt nhưng không biết được lòng.”
Giang Thành bất đắc dĩ thở dài nói, tổ chức của Thằng hề đã làm tổn hại đến biết bao nhiêu gia đình. Xem ra sau khi phá được một vụ án lớn như thế này, Giang Thành sẽ không bao giờ được phép nới lỏng cảnh giác của mình cả.
Diệp Phàm này chắc chắn là lá chắn che chở tốt nhất của Thằng hề. Một khi sự việc bị bại lộ, anh ta chắc chắn sẽ bị ném ra ngoài. Một vụ án lớn như vậy, đối với bất kỳ cảnh sát nào mà nói cũng vô cùng có sức cám dỗ. Thêm vào đó những việc mà Diệp Phàm đã làm là hoàn toàn vi phạm ranh giới cuối cùng của con người, ai mà không phẫn nộ được cơ chứ?
Mà Thằng hề núp trong bóng tối có thể thông qua chuyện này dần xóa đi sự tồn tại của gã ta, làm phân tán sự chú ý của mọi người. Nhưng đối với Giang Thành thì không, đây cũng là lý do vì sao anh không đem vụ án này giao cho những đồng nghiệp khác.
"Tôi đã bố trí người đến lấy máu, nhưng chuyện trùng hợp là hai ngày trước vừa có người chết, thừa dịp xác chết còn chưa bị thiêu, tôi đã tranh thủ nhờ người nhà của bệnh nhân giúp đỡ để đến lấy mẫu xem thử có dấu vết của Mạn Đà La trong đó không”
Dương Lạc nhìn hiện trường nói, xem ra có thể có được thu hoạch lớn.
“Quá dễ dàng, thật sự là quá dễ dàng rồi.” Giang Thành nhìn Dương Lạc nói.
"Dễ dàng sao? Tôi thấy cậu chính là người đứng nói chuyện mà không biết đau thắt lưng đấy, nếu không cậu đến đó thử xem?" Dương Lạc tức giận hỏi Giang Thành.
"Không phải, ý tôi là vụ này quá dễ dàng rồi. Vụ án này nếu có kết quả, người duy nhất chúng ta phải cảm ơn chính là Thằng hề, chính nhãn mác trên thiết bị của gã ta và những khoản vay mà gã nhờ Diệp Phàm làm đã dẫn dường."
Giang Thành nhìn Dương Lạc, ung dung nói, Dương Lạc bây giờ mới hiểu được ý của Giang Thành. Không khỏi hít vào một hơi lạnh, có thể thấy Thằng hề tuyệt đối đáng sợ hơn tên Diệp Phàm này rất nhiều lần, người đứng ở sau giật dây mới là người nguy hiểm khó đánh bại nhất.
Dương Lạc không thể không thán phục, nếu như không phải là Giang Thành thì e rằng bọn họ sẽ vì vụ án này mà bận rộn đến nỗi mê muội đầu óc rồi.
Sức mạnh của Thằng hề có lẽ chính là khả năng phán đoán chính xác của gã ta về bản chất con người.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.