Trước khi Lô Nhứ Chu đến đây, quả thật đã xem qua đoạn video mà Phó Nhiên gửi cho cô ấy.
Trên cơ bản cô ấy có thể hiểu được, tai nạn hiến tặng của cô nhi viện trước đây đã để lại vết thương trong lòng Lạc Lạc lúc nhỏ.
Nhìn thấy cảm xúc kích động của Lạc Lạc, cô ấy đứng lên ôm lấy cô, chờ đến khi cảm xúc của cô ổn định lại thì rút điện thoại ra, mở ra một vài bức ảnh, kiên nhẫn nói: “Cô Lạc, cô còn nhớ những người này không?”
Lạc Lạc nhìn vào mấy bức ảnh, khẽ đứng hình, nhìn có vẻ quen mắt nhưng ngay lúc này lại không nhớ ra.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Đây là một người bạn nhỏ của cô lúc còn ở cô nhi viện, tên là Trầm Cường, cậu ấy cũng bị điếc do tâm lý. Nhưng mà, theo như tôi được biết, sau này cậu ấy được một nhạc sĩ nhận nuôi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vai-dien-ngot-ngao-cua-anh-cho-em-chap-but/3390212/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.