Tần Nghị mang theo Tần Tuấn đến cửa xin lỗi.
Kể từ khi lập nghiệp bằng việc khai thác các mỏ năng lượng, sử dụng tiền của mình để xây dựng mạng lưới quan hệ, ông chưa bao giờ trải qua cảm giác khúm núm, nén giận này.
Đường gia...
Sắc mặt Tần Nghị thoáng hiện lên vẻ vặn vẹo, nhưng giây tiếp theo lại che giấu vẻ oán hận, nói nhỏ với Tần Tuấn: "Một lát nữa biểu hiện tốt cho ta, đừng bày ra vẻ mặt thối.”
Tần Tuấn biết cha mình không tốt tính, bắt gặp ánh mắt âm trầm của Tần Nghị, đến khi Tần Tuấn bị một cái đánh làm lưng đau âm ỉ, mới nhe răng nặn ra một nụ cười nhưng trong lòng thầm nói cha mình trở mặt còn nhanh hơn lật sách.
Thật sự quá xui xẻo, chỉ thuận miệng mắng Đường Bạch một câu, kết quả hắn phải công khai nhận lỗi trước toàn trường, còn bị cha mình đưa tới cửa xin lỗi, khiến hắn trong ngoài không phải người*.
(*Bắt nguồn từ câu: “Trư Bát Giới soi gương, trong ngoài không phải người”: Trư Bát Giới bên ngoài là hòa thượng mặt heo, bên trong là heo nguyên con nhìn sao cũng không phải con người. Có thể hiểu là tự sỉ nhục hoặc là đôi bên không ưa nịnh, một người muốn trở thành người tốt, nhưng cả hai bên đều ghét điều đó.)
Mang theo trang sức Paruru đặc biệt chuẩn bị cho Đường Bạch, Tần Tuấn trấn an bản thân mình, dù sao vụ kiện mà gã lo lắng nhất cũng đã được giải quyết rồi không phải sao?
Nghĩ đến đây, thanh kiếm Damocles* vô hình treo lơ lửng trên đầu gã biến mất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vai-chinh-cong-thu-sao-lai-danh-nhau-vi-minh/949378/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.