Ngôn Mặc lên lớp 12, tôi lên lớp 11.
Lớp 12 rất bận, tôi cũng không dám quấy rầy cậu ấy học tập, chỉ có thể mang cơm cho cậu ấy mỗi ngày, nói chút chuyện cười giúp cậu giảm bớt áp lực.
Mấy ngày thi đại học, tôi bận trước bận sau, còn lo lắng hơn bản thân Ngôn Mặc.
Nhưng tôi tin tưởng cậu ấy, với khả năng của Ngôn Mặc, ít nhất cũng đậu được 985*.
(*) Đề án 985 (985工程) hay còn gọi là "Đề án các trường đại học hàng đầu thế giới" một đề án được Đảng Cộng sản Trung Quốc và Quốc Vụ Viện nước Cộng Hoà Nhân Dân Trung Hoa đề ra vào ngày 4 tháng 5 năm 1998. Theo thông lệ gọi tên các sự kiện quan trọng của Trung Quốc, lấy số năm và tháng ghép lại thành 985. Các trường thuộc Đề án 985 đều là những trường đại học trọng điểm của Trung Quốc. Tính đến thời điểm hiện tại, Đề án 985 bao gồm 38 trường.
Chưa được mấy ngày sau khi Ngôn Mặc thi đại học, chính là sinh nhật 18 tuổi của cậu ấy.
Nói đến cũng kỳ lạ, cậu ấy rõ ràng là người có tính tình rất lạnh, nhưng lại sinh vào giữa hè náo nhiệt.
Ngày ấy trời đổ mưa to, mãi đến buổi tối mới nhỏ hơn chút.
Lớp 11 chúng tôi phải học bù, vẫn chưa được nghỉ hè, vì sinh nhật của Ngôn Mặc, tôi lấy cớ có việc xin nghỉ tiết tự học buổi tối, cũng may giáo viên chủ nhiệm rất dễ nói chuyện.
Tôi cầm ô chạy hết ba con phố, mới mua được bánh kem cậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vai-ba-chuyen-cua-my-nhan-cong-va-nong-nay-thu/2597637/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.