Edit: Cần động lực làm luận văn
Beta: HungNguyen076213
Từ trước tới nay nàng chưa từng thấy hắn chạy nhanh đến như vậy, hai tay áo rộng tung bay phất phới trong gió y như lá cờ, gần như phát ra tiếng vang phần phật, điều này khiến Lâm Huệ quên mất tiêu chuyện con dấu, ngây người nhìn chằm chằm Mục Liễn, nghĩ thầm hắn lại muốn làm gì nữa đây?
Mục Bảo Chương và Trịnh Tâm Lan đang đứng bên cạnh cũng sợ đến mức ngây người.
Trước ánh mắt của bao nhiêu người, Mục Liễn một đường đuổi theo tới gần Lâm Huệ, giơ tay đoạt đi Thanh Huyền ấn.
Quá mức thô bạo, ngón tay Lâm Huệ bị đau một chút, xoa xoa hỏi: "Cái con dấu này không phải là của ngươi đấy chứ?" Vật gì mà quý báu dữ vậy, nhìn một chút cũng không được?
Mục Liễn nhìn chằm chằm nàng, đột nhiên cầm tay phải của nàng lên, cẩn thận quan sát.
Lòng bàn tay trắng nõn, ngón tay thon dài, giống như mỹ ngọc được điêu khắc không chút tì vết, quan trọng là ngay cả một chút vết thương cũng không có.
Ánh mắt nam nhân dính chặt vào tay nàng, hoàn toàn quên mất bên cạnh còn có người ngoài đang nhìn, Lâm Huệ bị hắn làm cho có chút ngượng ngùng, nắm tay lại, rút trở về: "Điện hạ, chàng nhìn cái gì vậy?" Tự nhiên không đầu không đuôi cầm tay nàng, không lẽ trên tay nàng có nở hoa à?
Quái lạ, tại sao nàng chẳng có chuyện gì hết? Cái tay này vừa rồi còn mới cầm con dấu mà! Mục Liễn cau mày lại, lòng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vai-ac-vuong-phi-khong-phat-he/2467004/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.