Chương trước
Chương sau
Edit: Cần động lực làm luận văn

Beta: HungNguyen076213

Trong lúc đang thổi phồng việc tu luyện đến mức "kinh tâm động phách" [1], đột nhiên nhảy sang chuyện viên phòng, sao nàng không bị sặc cho được? Lâm Huệ tiếp tục ho khan vài tiếng mới nói: "Ngươi hỏi cái này làm gì?"

[1] "Kinh tâm động phách": hết hồn hết vía.

"Tò mò, " Sắc mặt Mục Liễn bình tĩnh, "Ta muốn biết rốt cuộc Yêu giới của các ngươi có gì khác biệt so với nhân giới."

Chẳng lẽ hắn lại nghĩ tới yêu phu gì nữa sao? Lâm Huệ nghĩ thầm đúng lúc dựa vào đó mà chặt đứt "hồ tư loạn tưởng" [2] của hắn, liền dạy bảo: "Người phàm các ngươi do đoản mệnh, mà chú trọng việc nối dõi tông đường, con cháu đầy đàn, cho nên sẽ lấy vợ, viên phòng, sinh con. Yêu tinh chúng ta thì không như vậy, yêu tinh cả đời chỉ vì tu tiên, vì đắc đạo, cho nên ở Yêu giới cũng không có chuyện viên phòng."

[2] "Hồ tư loạn tưởng": Tư tưởng hỗn loạn, suy nghĩ loạn xạ.

"Không phải ngươi có mẫu thân sao?" Cả dì hai nữa.

"Mẫu thân hấp thụ tinh hoa của 'nhật nguyệt' và 'thiên địa' mà sinh ra hài tử." Nàng sẵn lòng để bản thân không có phụ thân, cho nên cũng không cảm thấy lời này có gì không ổn.

Biểu hiện của nữ tử cực kỳ trơn tru, có chỗ nào giống như đang nói xạo chứ, nhưng Mục Liễn đã nảy sinh nghi ngờ đối với nàng, hiển nhiên cũng không quá tin tưởng. Hắn ngược lại hỏi: "Rốt cuộc tên thật của ngươi gọi là gì?"

Lâm Huệ đổ mồ hôi.

"Chuyện cũ không cần nhắc lại, gọi như thế nào cũng không quan trọng." Nàng thật sự không muốn nói tên nàng cũng là Lâm Huệ, đến lúc đó nói không chừng hài tử hay tò mò này lại muốn hỏi "Tại sao yêu tinh lại có họ", hoặc hỏi vì sao lại trùng tên với nguyên chủ, cái đó dù nàng có giải thích như thế nào cũng không rõ được!

Thấy nàng né tránh, Mục Liễn thản nhiên nói: "Được, vậy bản vương sẽ gọi ngươi là A Hồ."

Lâm Huệ:...

Trở lại vương phủ, Mục Liễn viết một phong thư, lệnh gã sai vặt đưa tới Thanh Vân quan, nội dung là, "Trên đời này có yêu ma nào mà không sợ Thanh Huyền ấn không, nếu có, thì phải làm sao để có thể nhìn thấy nguyên hình". Nếu Hứa Vô Phi hồi âm nói không có, như vậy căn bản có thể xác định Lâm Huệ không phải là yêu tinh, về phần cụ thể là cái gì, hắn cũng rất khó nói.

Mục Liễn nhìn Thanh Huyền ấn trên bàn một chút, dù sao vật này cũng không còn tác dụng gì nữa. Đối với Lâm Huệ vô dụng, đối với hắn cũng vô dụng.

Hắn cất Thanh Huyền ấn đi.

Lại nói sau khi Mục Dực gặp chuyện, là anh em ruột Mục Kiêu vẫn kiên trì chăm sóc bên cạnh, cho đến khi Mục Dực tỉnh lại lần nữa.

"Ca ca, huynh đừng lộn xộn, mau nằm xuống đi." Mục Kiêu ngồi bên mép giường nói cho hắn ta biết, "Phụ hoàng rất quan tâm tới huynh, còn rất muộn mới rời đi đấy, mẫu phi cũng thế, sau khi biết được việc này thì khóc nức nở không thôi."

"Ngọc Lâm sao rồi?" Mục Dực mở miệng chỉ lo hỏi về thê tử của mình, "Nàng ấy tỉnh lại chưa?"

Mục Kiêu than thở một tiếng, không biết trả lời như thế nào.

Mục Dực giãy dụa muốn ngồi dậy, Mục Kiêu không thể làm gì khác hơn đành nói: "Thái y nói nhị tẩu trúng độc nặng vô cùng, e rằng sẽ không dễ dàng tỉnh lại, ca ca cứ đợi một chút thử xem. Có lẽ khi huynh khỏi hẳn, thì nhị tẩu cũng tốt lên."

Mặc dù nhị tẩu tư sắc bình thường, nhưng Mục Kiêu vẫn nhìn ra được nàng ấy đối với ca ca nhà mình là một mảnh thâm tình, trong lòng cũng có vài phần khổ sở.

Mục Dực nhắm mắt lại, tự trách: "Đều tại ta hại Ngọc Lâm, sớm biết như vậy ta không nên đáp ứng nàng đi sông Tây Thủy ngắm trăng, ở chỗ nào ngắm trăng mà chẳng được!"

"Ca ca, sao có thể đổ lên đầu huynh?" Mục Kiêu nhíu mày, "Đã có người muốn giết huynh, vậy thì dù không định đi sông Tây Thủy, thì huynh đi đến nơi khác cũng sẽ gặp phải thích khách giống vậy, " vừa nói vừa nắm chặt tay thành nắm đấm, "Ca ca, huynh nghĩ có phải là tam ca hay không? Hắn ta muốn loại trừ huynh, để chiếm cứ ngôi vị trữ quân!"

"Không có chứng cứ, đệ tuyệt đối không nên suy đoán bừa, " Thần sắc Mục Dực nghiêm khắc, "Hơn nữa, chúng ta đều là huynh đệ, tam đệ sẽ không làm vậy."

Mục Kiêu cười lạnh một tiếng: "Hắn ta sẽ không ư? Hắn ta chính là ngụy quân tử, bên ngoài giả bộ "vân đạm phong khinh", không kết giao với quyền thần, nhưng sau lưng còn không phải sử dụng ám chiêu sao, hắn ta không muốn ca ca được thoải mái, đệ hoài nghi chính là hắn ta. Hiện tại đệ sẽ đến nha môn của Binh mã tư, yêu cầu Võ Định hầu tăng thêm nhân thủ... Không ổn, đệ phải đi ngay mới được, Võ Định hầu kia và tam ca không phải là bạn tốt với nhau sao? Không chừng còn muốn vừa ăn cướp vừa la làng, đệ sẽ để người khác đi thăm dò!"

"Ngũ đệ!" Mục Dực gọi to nhưng cũng không ngăn được, hơi nhíu mày lại.

Vương Thông nói: "Điện hạ yên tâm, ngũ hoàng tử làm việc có tính toán, ngài không cần phải lo lắng, hơn nữa cũng sẽ không tra được cái gì."

Đuôi lông mày Mục Dực hạ xuống, đúng là tra không được cái gì, nên xử lý cũng đã xử lý, chỉ là Lam Vũ kia, lúc ấy đang trên thuyền cũng bị một mũi tên bắn chết.

Nha hoàn đó còn tưởng rằng bản thân thật sự có thể trở thành thiếp nữa, quả thực si tâm vọng tưởng, có điều hắn cũng lợi dụng được nàng ta một chút, đó là chôn vùi Hứa Ngọc Lâm tại sông Tây Thủy này.

Mục Dực gọi Vương Thông tới: "Đỡ bản vương ra ngoài."

Đã diễn kịch thì phải diễn tới cùng, để Hứa gia thấy lúc Hứa Ngọc Lâm bị thương, hắn ta đau lòng đến mức nào, cho nên hắn ta phải đi canh giữ bên người nàng ta.

Trong cung.

Hoàng quý phi ở trước mặt Hoàng đế khóc sướt mướt: "Hài tử Ngọc Lâm tốt như vậy sao lại gặp phải tai họa bất ngờ này, Hoàng thượng nhất định phải thay nàng ấy làm chủ, cả Dực nhi nữa, may mà vận khí hắn tốt, bằng không..."

"Muội đừng khóc nữa, đây là thân sinh nhi tử của Hoàng thượng, chẳng lẽ Hoàng thượng không thèm để ý tới sao?" Hoàng hậu khuyên nhủ, "Hoàng thượng đã ghé qua một chuyến, cũng rất lo lắng chuyện này."

Hoàng quý phi dần dần ngừng khóc, thấp giọng nói: "Thiếp thân chỉ hi vọng có thể bắt được thích khách sau đó nghiêm trị!"

Hoàng đế không nói chuyện.

Nghe Tiêu Thì Viễn bẩm báo thì một đêm này cũng không thu hoạch được gì, mà xem ra phụ thân của Hứa Ngọc Lâm - Hứa Thắng lại càng không muốn từ bỏ, nghiêm lệnh quan binh Đô đốc phủ lùng bắt thích khách, chỉ là đến hiện tại cũng không có kết quả gì.

Rốt cuộc là ai muốn giết nhi tử của ông chứ?

Sắc mặt Hoàng đế u ám.

Đối với việc này Lâm Huệ cũng rất quan tâm, nhưng cũng không truyền tới bất kỳ tin tức gì, cứ như Mục Dực chưa từng an bài tiết mục thích khách vu hãm Định vương. Rõ ràng thấy được hắn ta rất âm hiểm, giảo hoạt, bởi vì dù có tiết mục này, Hoàng đế vẫn có thể không tin Định vương thật sự ra tay, bây giờ thích khách không có tung tích, chỉ có thể lưu lại mãi một tia ngờ vực dưới đáy lòng.

Trịnh Tâm Lan cũng vì thế mà lo lắng bất an, buổi sáng lúc giúp Mục Dã thay đồ, lo lắng nói: "Tình thế hiện tại rất bất lợi cho điện hạ, không biết phụ hoàng..."

Mục Dã an ủi: "Không làm việc trái với lương tâm thì không sợ quỷ gõ cửa."

"Nói thì nói vậy, nhưng sợ là sợ những quan viên nâng đỡ Đoan vương sẽ dựa vào đó để kiếm chuyện, đến lúc đó không chừng còn nói gì mà không có lửa thì sao có khói, đâu thể không có nguyên nhân, chuyện này sẽ đổ lên đầu phu quân."

"Nàng cũng không phải không biết tính tình của phụ hoàng ra sao, ai dám tung tin đồn nhảm chứ? Lá gan của bọn chúng không có lớn như vậy." Coi như mấy năm nay không lập thái tử, đám quan viên đó nhiều lắm cũng chỉ mở miệng đề nghị thôi, căn bản không dám ra mặt làm phụ hoàng tức giận. Bởi vì phụ hoàng có tác phong làm việc vang dội mạnh mẽ [3], nói một không hai, tuyệt đối không phải loại người dễ bị nắm mũi dắt đi, cho nên dù hắn có muốn làm thái tử, cũng sẽ không dám sử dụng ám chiêu, ra chiêu liền bị tổn hại.

[3] Nguyên gốc "Lôi lệ phong hành": sấm vang gió cuốn, tác phong nhanh nhẹn mạnh mẽ.

Ở trên con đường này, hắn càng bước từng bước cẩn thận hơn so với bất kì ai khác, bởi vì không muốn tự tìm đường chết.

Mục Dã buộc xong đai lưng liền cười nói: "Nàng đừng có suy nghĩ lung tung nữa, nếu không có chuyện gì làm thì đi thăm nhị ca và nhị tẩu một chút, ta đi tảo triều đây."

Trịnh Tâm Lan nhìn bóng lưng của hắn, khẽ thở dài.

Đợi đến lúc trời sáng choang, Trịnh Tâm Lan dùng xong bữa sáng liền tới Ung vương phủ. "Nhị ca và nhị tẩu gặp phải việc này, khiến tẩu thật khổ sở, hôm nay định sẽ đến thăm, tứ đệ muội, muội và tẩu đi cùng nhau đi? Nhị tẩu mặc dù chưa từng tỉnh lại, nhưng trong lòng nếu biết chắc hẳn sẽ vui mừng."

Vui mừng? Sợ là tức giận đến mức muốn chém nàng luôn?

Có điều hiện giờ là chị em dâu, Lâm Huệ hiểu rõ ý tốt của Trịnh Tâm Lan, giả bộ một chút vẫn cần thiết, liền cùng nhau đi tới Đoan vương phủ.

Mục Dực mặt đầy râu ria ngồi bên giường Hứa Ngọc Lâm, sắc mặt tiều tụy, nhìn thấy các nàng đến cũng chỉ gật đầu một cái, rồi lại lập tức thâm tình nhìn thê tử của mình, một bộ dáng hận không thể chết cùng năm, cùng tháng, cùng ngày.

Ảnh đế!

Lâm Huệ không thể không bội phục được, khó trách trong nguyên tác dù đã viết đến một nửa nhưng lúc đó Mục Dực còn chưa đi "lĩnh cơm hộp".

Trịnh Tâm Lan tiến tới, nhẹ giọng thì thầm với Hứa Ngọc Lâm, giống như nàng ta đã tỉnh lại vậy. Lâm Huệ không làm được như vậy, ngược lại được Trịnh Tâm Lan nhắc nhở: "Tứ đệ muội, muội bảo nha hoàn đi hái chút hoa tươi tới đây đi, đặt ở trên tủ đầu giường, hẳn nhị tẩu sẽ thích."

Đều là giả vờ giả vịt, Lâm Huệ đi ra bên ngoài.

Vừa mới đến trong viện liền chạm mặt Mục Kiêu đang đi tới, nàng vô thức nghiêng người sang, ai ngờ sớm đã bị nhìn thấy.

Mục Kiêu đi tới chào hỏi: "Tứ tẩu, nghe nói tẩu và tam tẩu cùng nhau tới?"

"Ừ." Trong lỗ mũi Lâm Huệ hừ một tiếng.

Mục Kiêu thấy dáng vẻ xa cách của nàng, tâm tình liền trở nên phức tạp, mặc dù biết Lâm Huệ chán ghét mình, mặc dù tính tình của nàng đã thay đổi, cũng không biết vì sao, mỗi khi hắn ta nhìn thấy nàng liền không thể khống chế được ánh mắt của mình.

Ánh mắt kia mang theo dục vọng, lưu luyến không rời, Lâm Huệ nghĩ thầm hẳn do trong sách thiết lập, Mục Kiêu không thể không để mắt tới nàng được? Thật sự phiền phức. Nếu như không giải quyết dứt điểm chỉ e hắn ta sẽ tiếp tục dây dưa, giống như trong sách viết, càng ngày càng không ngừng tiến hành dụ dỗ, cho đến khi chiếm đoạt được thân thể nàng.

Lâm Huệ bỗng nhiên nói: "Ngũ đệ, đệ qua đây, ta có vài lời muốn nói với đệ." Rồi để cho nha hoàn lui ra phía sau một chút.

Thấy Lâm Huệ chủ động, Mục Kiêu cực kỳ vui mừng, vội vàng tiến tới.

Bộ dạng này quả thực vừa nhìn đã muốn đánh, Lâm Huệ hít thở sâu, nghiêm mặt nói: "Ngũ đệ, đệ có biết tội thông - gian sẽ bị trừng phạt như thế nào không? Nhẹ thì đánh trượng, " đánh bao nhiêu cái thì nàng không rõ, dù sao bị đánh sáu bảy mươi đại bản khẳng định sẽ thành tàn phế, "Nặng thì chém đầu, nhất là thèm muốn thê tử của huynh trưởng, có thể sẽ bị ngũ mã phanh thây."

Đột nhiên lại nói những lời này, thần sắc Mục Kiêu kinh ngạc, có chút không biết làm sao, bên tai nghe thấy Lâm Huệ tiếp tục nói: "Ngũ đệ, ta đã gả cho tứ ca của đệ thì chính là thê tử của tứ ca đệ, là tứ tẩu của đệ, đệ từ nhỏ đã được đọc đủ thứ thi thư, lại được danh sư dạy bảo, không phải là không hiểu luân thường đạo lý. Ta hi vọng đệ có thể dừng cương trước bờ vực, đừng tiếp tục làm chuyện điên rồ, kết quả cuối cùng không phải đệ sẽ thân bại danh liệt, không còn gì hết sao, như vậy có đáng giá không? Đệ suy nghĩ thật kỹ đi."

Lâm Huệ nói xong không tiếp tục nhìn hắn nữa, xoay người rời đi.

Mục Kiêu đứng tại chỗ một lúc lâu mới lấy lại tinh thần, hắn ta thật sự yêu thích Lâm Huệ, thậm chí có vài phần mê muội, ngay cả trong mộng cũng đã từng nhờ vào "chuyện đó" mà phát tiết, việc đó quả thực rất kích thích, chỉ là không nghĩ tới Lâm Huệ lại dám chọc thủng bí mật đó ngay trước mặt hắn ta.

Gương mặt hắn ta đỏ bừng, lần đầu tiên cảm thấy xấu hổ.

Hoàn toàn chính xác, hắn ta thì nghĩ như vậy nhưng Lâm Huệ lại chẳng có ý gì cả, đến cuối cùng có thể không chiếm được gì hết, hôm nay nàng nói những lời này tựa như đòn đánh cảnh cáo, gọi hắn ta tỉnh táo lại.

Bản thân hắn ta là hoàng tử, trời sinh tôn quý, sao lại vì một nữ tử mà chôn vùi hết tất cả, huống chi người này còn là tẩu tử của mình.

Bỗng nhiên Mục Kiêu sinh ra vài phần kính trọng đối với Lâm Huệ.

...

Mục Liễn nhanh chóng nhận được hồi âm của Hứa Vô Phi, tiến vào thư phòng liền mở ra xem xét, chỉ thấy trên thư nói "Hầu như là không có yêu ma không sợ Thanh Huyền ấn, một khi tiếp cận chắc chắn sẽ nhận lấy thương tổn, nhưng mọi việc đều có ngoại lệ, nếu như là một loại tiên linh hay là lão yêu tinh ngàn năm tuổi thì có lẽ Thanh Huyền ấn sẽ không phát động. Muốn xác định là thật hay giả, tốt nhất cứ mang yêu tinh này đến Thanh Vân quan, bên trong đạo quán có một nơi chuyên đối phó với yêu tinh có thông thiên phép biến hình, trong đó có giấu gương, một khi đi vào sẽ hiện ra nguyên hình trong gương."

Mục Liễn xem xong thư, nhéo nhéo mi tâm.

Nói như vậy, Lâm Huệ không nhất định phải là yêu tinh? Chẳng lẽ nàng là hồ lô tiên? Hay là linh gì đó?

Không, có lẽ Hứa Vô Phi lại nói hươu nói vượn.

Cho tới bây giờ còn chưa thấy qua yêu tinh, thì có thể trông cậy vào hắn ta được cái gì? Có điều hắn ta nói bên trong đạo quán có một chỗ...

Mục Liễn suy nghĩ một lúc, đột nhiên đi đến thượng phòng.

Lâm Huệ đang muốn chuẩn bị rửa mặt đi ngủ, nghe nói Mục Liễn tới, trong lòng lộp bộp một tiếng, thả khăn tay xuống rồi đi tới, kết quả lúc nhìn thấy nam nhân, lập tức thở phào nhẹ nhõm —— hắn không có ôm gối đầu theo.

"Điện hạ muộn như vậy tới đây, là có chuyện gì muốn nói sao?" Nàng hỏi.

Mục Liễn để hạ nhân lui ra rồi nói: "A Hồ."

Lâm Huệ:...

Xưng hô này nàng có chút tiêu hóa không được!

Biểu lộ trên mặt nữ tử không thoát khỏi ánh mắt của hắn, khóe miệng Mục Liễn nhếch lên, ai bảo nàng không nói cho hắn biết tên thật, về sau cứ gọi nàng như vậy.

Hắn lại nói: "A Hồ."

Lâm Huệ hít sâu một hơi: "Điện hạ có chuyện gì thì mau nói đi."

"Ngày mai là hưu mộc [4], ta dự định tới Thanh Vân quan một chuyến, đến lúc đó ngươi đi cùng ta."

[4] Hưu mộc: Lệ ngày xưa làm quan cứ mười ngày được nghỉ một lần để tắm gội, cho nên ngày lễ nghỉ được gọi là hưu mộc.

Là một đạo quán sao? Lâm Huệ kỳ quái: "Ngươi đến đó để làm gì?"

"Huyền Linh đạo trưởng của Thanh Vân quan là người quen của ta, nghe nói chỗ của hắn có yêu tinh, có khả năng là cùng tộc [5] với ngươi, ngươi giúp ta tìm ra nó."

[5] Nguyên gốc "Đồng tông": có cùng tổ tiên, cùng họ

Thân thể Lâm Huệ cứng đờ.

"Tìm ra để làm cái gì?" Chẳng lẽ một yêu tinh còn chưa khiến hắn cảm thấy thỏa mãn sao?

"Bản vương muốn nhìn thử yêu tinh khác có bộ dáng ra sao, " Mục Liễn chững chạc đàng hoàng, "Hơn nữa, chẳng lẽ ngươi không tò mò sao, nói không chừng cũng tới từ Yêu giới giống như ngươi vậy, tới từ ngôi sao sáng nhất ở phía tây."

Lâm Huệ:...

"Cứ quyết định vậy đi." Mục Liễn nhìn nàng chăm chú, hắn nhất định phải nhìn thấy bộ mặt thật của Lâm Huệ.

Rốt cuộc nàng là người, hay là yêu tinh.

Tác giả có lời muốn nói:

Mục Liễn: Tốt nhất nàng nên là người.

Lâm Huệ: Không, ta chỉ muốn làm yêu tinh!

Mục Liễn:... Không có việc gì, dù là yêu tinh, bản vương cũng có thể thấu hoạt [6].

Lâm Huệ:...

[6] Dùng trong ngôn ngữ nói/mạng, nghĩa là OK, được, không tồi,...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.