Tắt đèn, căn phòng liền chìm vào một khoảng tối đen.
Phó Trăn Hồng có thể cảm nhận được hơi ấm dễ chịu trên cơ thể yêu khuyển trong lòng. Hắn khẽ rũ mi nhìn về phía Sesshoumaru, ánh mắt vừa vặn chạm phải ánh nhìn đang lặng lẽ quan sát hắn của đối phương.
Chú yêu khuyển này có đôi mắt vàng kim vô cùng xinh đẹp, ánh nhìn ấy sắc bén, rực rỡ, mang theo vẻ cao quý và ngạo nghễ bẩm sinh.
Không còn bị Phó Trăn Hồng trêu chọc một cách ác ý, chú yêu khuyển này dường như đã trở về trạng thái bản chất nhất: trầm mặc và lạnh nhạt.
Sesshoumaru tiếp xúc với nhân loại không nhiều. Phần lớn nhân loại đều yếu ớt, dễ vỡ, nhưng phần lớn đó không bao gồm kẻ nhân loại trước mặt hắn.
Dung mạo người này quá đỗi xuất sắc, còn minh diễm hơn cả yêu quái. Vẻ ngoài xinh đẹp thường đi kèm với tai ương và sát khí, nhưng người nhân loại trước mặt hắn lại hồn nhiên không để tâm mà phóng thích mị lực của mình.
Có thể bình yên vô sự, lại còn nuôi dưỡng được tính cách tự tin quyết đoán như vậy, hoặc là có chỗ dựa vững chắc phía sau, hoặc là bản thân đã đủ cường đại.
Sesshoumaru không cho rằng vẻ đẹp đồng nghĩa với sự yếu đuối. Rất nhiều yêu quái am hiểu ngụy trang và lừa gạt, mà một yêu quái thông minh am hiểu ngụy trang càng thêm xảo quyệt.
Bản năng của hắn nghiêng về khả năng người nhân loại này thuộc về loại thứ hai.
“Bạch Cẩu Đản, ngươi đang suy nghĩ gì vậy…”
Giọng nói mang ý cười nhẹ nhàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vai-ac-van-nhan-me-hom-nay-lai-ooc-sao/4891581/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.