Vừa dứt lời, con bướm nhỏ tinh xảo trước mặt Phó Trăn Hồng liền hóa thành hình người.
Đó là một gương mặt tuấn tú cứng cỏi, dưới hàng lông mày kiếm sắc bén là đôi mắt thâm thúy, mái tóc đen ngắn cắt gọn nhưng hơi rối loạn mang vẻ tùy ý, khóe môi mỏng hơi cong, ẩn hiện một nét phóng khoáng, bất kham.
Đây chính là Tôn Ngộ Không — Tề Thiên Đại Thánh tiêu sái tự do, không chịu bất kỳ trói buộc nào, chứ chẳng phải Tôn Hành Giả bị gò bó bởi giới luật nhà Phật, phải hộ tống Đường Tăng đi Tây Thiên thỉnh kinh.
Phổ độ chúng sinh, gánh đại đạo, hóa giải oán kết, tiêu tai diệt nạn… những việc ấy thì có liên quan gì đến Tề Thiên Đại Thánh?
Hắn vốn dĩ chính là tự do, chính là kiêu ngạo, chính là kẻ dám đấu với trời đất, không hề sợ hãi.
Chỉ cần hắn muốn, thần Phật cũng không thể giam cầm nổi.
Mà hiện tại, hắn chỉ làm một chuyện — mang tiểu yêu Bạch Cốt này quay về Hoa Quả Sơn.
Tôn Ngộ Không lập tức gọi Cân Đẩu Vân, nhảy lên trước.
“Lên đi.” – hắn ngoái đầu gọi.
Phó Trăn Hồng vẫn đứng yên.
“Sao còn chưa lên?” – Tôn Ngộ Không nhẫn nại hỏi lại.
Phó Trăn Hồng chìa tay ra: “Ngươi kéo ta.”
“Phiền phức thật.” – ngoài miệng thì nói thế, nhưng Tôn Ngộ Không vẫn thành thật nắm lấy tay hắn, kéo cả người hắn lên mây.
“Ôm cho chắc.” – Tôn Ngộ Không khép bàn tay của Phó Trăn Hồng vòng chặt lấy eo mình, khóe môi khẽ nhếch, giọng nói đầy hứng khởi và nhẹ nhõm – “Chúng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vai-ac-van-nhan-me-hom-nay-lai-ooc-sao/4891534/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.