Giọng nói trầm thấp khàn khàn, mang theo chút nghi ngờ và lo lắng, là của Tôn Ngộ Không.
Phó Trăn Hồng cảm nhận được cơ thể Đường Tăng khẽ dừng lại, hắn khẽ cong khóe môi, dùng cánh tay trắng ngần ôm lấy cổ Đường Tăng, đầu dụi vào lồng ngực nóng rực của y, cố tình giả bộ hỏi:
“Làm sao vậy?”
Đường Tăng mím môi, chuẩn bị trả lời, thì cánh cửa nhà tranh lại bị một bàn tay bất ngờ đẩy tung.
Không nghe được đáp lại, lại nghĩ tới những gì Chỉ Vân Quốc sư từng nói, Tôn Ngộ Không nóng lòng, không kịp suy nghĩ đã trực tiếp xông vào.
Nhưng cảnh tượng trước mắt không phải là cảnh máu me hay nguy hiểm như hắn nghĩ, cũng chẳng phải bầu không khí căng thẳng đao kiếm giương cung.
Trong căn phòng nhỏ, trên xà nhà treo đầy chữ “hỉ” màu đỏ bằng giấy cắt, ánh nến vàng ấm hòa cùng ánh trăng bạc chiếu qua khung cửa sổ hờ khép, tạo nên một thứ ánh sáng mờ ảo ái muội.
Khói hương lượn lờ, trong không khí thoang thoảng mùi xạ hương dìu dịu.
Ánh mắt Tôn Ngộ Không rơi xuống chiếc giường phủ màn đỏ rực.
Quần áo vương vãi hỗn độn dưới đất, trên giường, tấm màn lụa che khuất hai bóng người đang ôm nhau.
Dù không phải kẻ ngu ngốc, Tôn Ngộ Không vừa nhìn đã hiểu: quần áo rơi vãi, mùi hương phảng phất, hai thân ảnh ôm chặt nhau trong màn trướng — tất cả đã đủ nói rõ nơi này vừa xảy ra chuyện gì.
Sắc mặt Tôn Ngộ Không chợt tối lại, chân mày chau xuống, gương mặt lạnh lùng, ánh mắt sắc bén đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vai-ac-van-nhan-me-hom-nay-lai-ooc-sao/4891532/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.