Phó Trăn Hồng theo chân bốn thầy trò Đường Tăng cùng nhau xuống núi.
Ra khỏi Bạch Hổ Lĩnh, cả đoàn liền đi về phía khách đ**m.
Đường Tăng bị Phó Trăn Hồng giam ở Bạch Cốt Động suốt sáu ngày, lúc này lửa ở khách đ**m đã tắt từ lâu. So với mấy ngày trước khi thầy trò ông vừa đến, khách đ**m nay vốn bị thiêu hủy nặng nề nên càng thêm hoang tàn, tiêu điều.
Xà gỗ bằng gỗ bị cháy hơn phân nửa, mái nhà không còn chỗ chống đỡ nên đã sập xuống, tro tàn và mảnh vụn cháy đen rải khắp nơi. Những người từng trọ ở đây đều đã rời đi, khách đ**m vốn náo nhiệt giờ vắng tanh không một bóng người.
Bạch Long Mã bị Trư Bát Giới buộc ở chuồng ngựa sau khách đ**m. Sa Ngộ Tịnh đẩy cánh cửa khách đ**m đã rách nát, nghiêng người đỡ Đường Tăng bước vào.
Vừa thấy Đường Tăng, lão chủ khách đ**m vốn ngồi bệt dưới đất lập tức lao đến đón, kích động nắm chặt tay ông:
“Trưởng lão, may quá, ngài không sao rồi!”
Ông ta tóc đã bạc trắng, sắc mặt tiều tụy, mắt đỏ ngầu vì thiếu ngủ, eo lưng gầy tóp lại. Hiển nhiên mấy ngày nay ông ta chưa từng được nghỉ ngơi.
Lần đầu Đường Tăng gặp ông ta, thân thể còn khỏe mạnh, tinh thần minh mẫn. Vậy mà chỉ vài ngày ngắn ngủi, ông đã già đi thấy rõ, trông như một ông lão bảy, tám mươi tuổi.
Đường Tăng vỗ nhẹ lên tay ông ta, chờ cảm xúc lắng xuống mới ôn hòa nói:
“Làm khổ thí chủ phải lo lắng.”
“Ngài nói vậy sao được, nếu không phải vì giúp ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vai-ac-van-nhan-me-hom-nay-lai-ooc-sao/4891504/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.