Ánh nến leo lắt, cửa sổ đóng chặt.
Tố Bạch Triệt ngồi cạnh bàn, cầm cây kim mảnh, chút có chút không khảy bấc đèn.
“Diệp Băng Nhiên đi rồi,” gã hạ giọng, trên mặt lộ ra mấy phần trào ý, “Như thế này làm sao lấy được Thánh Minh Quả?”
Vốn tính để Diệp Băng Nhiên ở trong tông thêm mấy ngày, nhưng hắn bị thương, liền mất đi tư cách tranh đoạt linh quả, không giúp được gã.
Thánh Minh Quả là linh quả ngàn năm mới xuất hiện một lần, trong đó ẩn chứa linh lực có thể làm tu vi nháy mắt tăng cao, mà lại không có bất kỳ tác dụng phụ gì. Tu sĩ dưới Hóa Thần cảnh đều đỏ mắt.
Hiện giờ linh quả ở Thanh Lăng Tông, đợi tông chủ trở về sẽ công khai.
Căn phòng chìm trong im lặng, trong chớp mắt bỗng vang lên một giọng nói nghèn nghẹn gian nan.
Dưới ánh nến tối tăm càng nổi bật vẻ quỷ dị u ám, “Đợi Lăng Dạ trở về, sẽ ngoan ngoãn đem linh quả cho ngươi. Ngươi chỉ cần nghe ta phân phó, chăm sóc tốt cho Ngao Nguyệt là được.”
“Chiếu cố một con chó thì có tác dụng gì?” Tố Bạch Triệt lạnh mặt, ném cây kim lên mặt bàn, “Bây giờ ta nghe thấy chó kêu đều phiền muốn chết. Đồng Khê. Ngươi có thể cho ta làm chuyện gì hữu dụng chút hay không?”
“Hắn là Thiên Cẩu.”
“Thì cũng là chó!”
Đồng Khê mất kiên nhẫn: “Ngươi chỉ cần làm theo ta nói là được. Và phải nhớ kỹ, tiếp cận tên đệ tử Chu Huyền Lan kia.”
Tố Bạch Triệt xách ấm trà lên, không cho là đúng: “Một tiểu đệ tử,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vai-ac-su-ton-dep-nhu-hoa/4288770/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.