Diệp Băng Nhiên che ngực, vị ngọt trào lên trong cổ họng, phốc cái phun ra một búng máu.
“Kiếm Tôn!!!”
Đệ tử Kiếm Tông hét lớn, muốn tiến lên ngăn trở.
“Chư vị dừng bước,” Lăng Mạc Sơn rút kiếm ra, chắn phía trước con đường. Trên gương mặt thanh tuấn treo nụ cười ôn hòa, “Tiên Quân hành phạt, không bất kỳ kẻ nào được can thiệp. Mong các vị thận trọng.”
Những đệ tử Thanh Lăng khác thấy thế, cũng theo lại đây vây quanh, tình hình tức khắc trở nên giương cung bạt kiếm.
Thẩm Lưu Hưởng hoàn toàn không biết gì về động tĩnh phía dưới, hết sức chăm chú giơ roi quất đánh.
Trên góc đài cao.
Lăng Đan sợ hãi hít một cái: “Các ngươi nói, Thẩm tiên quân dùng mấy phần lực?”
Lăng Việt hừ lạnh, không thả một từ.
Lăng Hoa giựt giựt mí mắt, vươn hai ngón trỏ, một ngang một dọc, “Mười phần.”
Có thể một roi đánh Diệp Băng Nhiên quỳ gối, cũng không phải là chuyện nhẹ nhàng đâu. Hơn nữa hình như Thẩm Lưu Hưởng càng đánh càng hăng say, chỉ nghe tiếng roi đánh truyền đến, làm người hãi hùng khiếp vía.
“Một trăm roi!”
Thở phào một hơi, Thẩm Lưu Hưởng cầm roi thần nhiễm máu quấn quanh cổ tay, đi đến trước Diệp Băng Nhiên, ngồi xổm xuống, “Cần bổn tiên quân đỡ ngươi lên không?”
Diệp Băng Nhiên ngẩng đầu nhìn về phía y, ánh mắt lạnh lẽo: “Không cần.”
“Cũng đúng.” Thẩm Lưu Hưởng cười nhạt một cái, “Bổn tiên quân từ Tứ Phương Trì ra, còn có thể tự đi. Kiếm Tôn chỉ là ăn trăm roi hèn, ở đâu ra mà gục không dậy nổi?”
Vừa nói y vừa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vai-ac-su-ton-dep-nhu-hoa/4288769/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.