Tề quốc, Thẩm phủ
Trời mới vừa hửng sáng, Thẩm Tắc Nhất đã mặc chỉnh tề, cầm đèn được nha hoàn đưa đến, vừa mở cửa đã đánh thức Ôn Ninh Nghi.
Cánh cửa bị đẩy ra, Ôn Ninh Nghi khoác đại một chiếc áo choàng rồi men theo con đường nhỏ, giữa màn sương dày đặc nhìn thấy Thẩm Tắc Nhất.
Bà vốn không thích trời sương mù, thậm chí là sợ.
Bởi vì ngày tiểu Tứ rơi xuống vực sâu, thời tiết cũng giống như thế này.
Từng lớp mây mù dày đặc che khuất tất cả, mọi thứ đều bị ẩn giấu dưới làn sương ấy, không sao phân biệt được khiến người ta bất lực.
Nha hoàn cầm đèn đứng im bên cạnh, cúi đầu giả vờ như không thấy gì.
Dằn xuống nỗi bất an trong lòng, Ôn Ninh Nghi đi đến gần Thẩm Tắc Nhất, nhìn thấy anh đã mặc xong quần áo, khẽ hỏi: "Sớm vậy đã đi vào cung nữa à?"
Từ mấy hôm trước trở về, Thẩm Tắc Nhất ngày nào cũng đến cửa cung, nhưng đều bị chặn lại ngoài cổng.
Cấm quân canh giữ cung vẫn luôn lấy lý do cũ để từ chối, hoàn toàn không đổi lời.
Người trong Thẩm phủ ai cũng biết chuyện Thẩm Tắc Nhất ngày nào cũng đi đến trước cửa cung, đứng đó chờ.
Nhưng Quý Hành Trì từ sớm đã ra lệnh cấm từ lúc anh mới hồi kinh, rằng người Thẩm phủ nếu không có thánh chỉ thì không được phép vào cung.
Cấm quân canh cửa cũng từng nghe danh Thẩm Tắc Nhất, trong lòng nể phục nhưng vì đang mang mệnh lệnh hoàng gia, chỉ có thể giả như không thấy anh đứng chờ cả ngày ở cửa.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vai-ac-quoc-su-xinh-dep-nhu-hoa/5000887/chuong-81.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.