Vừa ăn cơm xong, Tiêu Sở Thịnh từ bên ngoài bước vào.
Phía sau hắn là một tiểu thái giám, hai tay nâng một bát thuốc, cúi gằm mặt, tỏ vẻ cung kính.
Sắc mặt của Giản Ninh lập tức trùng xuống.
Tiêu Sở Thịnh ra lệnh cho tiểu thái giám đặt bát thuốc trước mặt Giản Ninh. Nhận được cái lườm sắc lẹm từ anh, tiểu thái giám run rẩy lui xuống.
Thật sự không muốn uống.
Giản Ninh nhăn nhó, khuôn mặt đầy vẻ khó chịu.
Anh đến thế giới này để làm nhiệm vụ, bảo vệ bé con, chứ không phải để sống lâu trăm tuổi. Tại sao lại phải uống thứ khó uống này?
Không khí bỗng chốc trở nên im lặng.
Tiêu Sở Thịnh vừa định nói chuyện, thì tay nhỏ của Giản Hoài Ngọc đã kéo lấy tay áo của Giản Ninh.
"Phụ hoàng!"
Bé ngẩng đầu nhìn Giản Ninh, ánh mắt đầy vẻ đau lòng.
"Phụ hoàng, uống thuốc đi, đừng bệnh nữa nhé?"
Giản Ninh bị ánh mắt đáng yêu của cục cưng nhìn chằm chằm.
Đôi mắt của cục cưng chứa giọt nước mắt, lấp lánh như trân châu.
"Được rồi!"
Giản Ninh bất lực đáp: "Nghe lời Ngọc."
Anh bưng bát thuốc lên, uống một hơi cạn sạch, vẻ mặt nhăn nhó nuốt xuống, sau đó nhẹ nhàng đặt bát xuống.
Bé con ngoan ngoãn chuẩn bị sẵn một cốc nước, đưa tay dâng lên cho phụ hoàng.
Giản Ninh uống vài ngụm, làm dịu đi vị đắng trong miệng.
Anh nghi ngờ Tiêu Sở Thịnh cố ý bắt anh uống thứ thuốc đắng ngắt này.
Nhìn về phía hắn,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vai-ac-phao-hoi-tram-me-nuoi-con/3746309/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.