🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Vừa ăn cơm xong, Tiêu Sở Thịnh từ bên ngoài bước vào.

Phía sau hắn là một tiểu thái giám, hai tay nâng một bát thuốc, cúi gằm mặt, tỏ vẻ cung kính.

Sắc mặt của Giản Ninh lập tức trùng xuống.

Tiêu Sở Thịnh ra lệnh cho tiểu thái giám đặt bát thuốc trước mặt Giản Ninh. Nhận được cái lườm sắc lẹm từ anh, tiểu thái giám run rẩy lui xuống.

Thật sự không muốn uống.

Giản Ninh nhăn nhó, khuôn mặt đầy vẻ khó chịu.

Anh đến thế giới này để làm nhiệm vụ, bảo vệ bé con, chứ không phải để sống lâu trăm tuổi. Tại sao lại phải uống thứ khó uống này?

Không khí bỗng chốc trở nên im lặng.

Tiêu Sở Thịnh vừa định nói chuyện, thì tay nhỏ của Giản Hoài Ngọc đã kéo lấy tay áo của Giản Ninh.

"Phụ hoàng!"

Bé ngẩng đầu nhìn Giản Ninh, ánh mắt đầy vẻ đau lòng.

"Phụ hoàng, uống thuốc đi, đừng bệnh nữa nhé?"

Giản Ninh bị ánh mắt đáng yêu của cục cưng nhìn chằm chằm.

Đôi mắt của cục cưng chứa giọt nước mắt, lấp lánh như trân châu.

"Được rồi!"

Giản Ninh bất lực đáp: "Nghe lời Ngọc."

Anh bưng bát thuốc lên, uống một hơi cạn sạch, vẻ mặt nhăn nhó nuốt xuống, sau đó nhẹ nhàng đặt bát xuống.

Bé con ngoan ngoãn chuẩn bị sẵn một cốc nước, đưa tay dâng lên cho phụ hoàng.

Giản Ninh uống vài ngụm, làm dịu đi vị đắng trong miệng.

Anh nghi ngờ Tiêu Sở Thịnh cố ý bắt anh uống thứ thuốc đắng ngắt này.

Nhìn về phía hắn, Giản Ninh thấy vành tai của Tiêu Sở Thịnh ửng đỏ.

Giản Ninh: "..."

Uống thuốc xong, Tiêu Sở Thịnh nhanh chóng rời đi, cứ như hắn chỉ đến để ép anh uống thuốc.

Đúng là đồ thần kinh.

Giản Ninh làm mặt quỷ hướng về phía hắn.

Hai ba con ăn uống no đủ, Giản Ninh ôm bé con mềm mại, nhanh chóng ngủ say.

Trong ngực Giản Ninh, bé con chậm rãi mở mắt.

Đôi mắt đen láy như hai trái nho, cẩn thận nhìn anh, rồi cất tiếng gọi nhỏ xíu: "Phụ hoàng!"

Giản Ninh ngủ say không bị ảnh hưởng.

Giản Hoài Ngọc nhẹ nhàng bò dậy, rồi ngồi xuống cạnh anh.

Bé giơ tay nhỏ sờ lên trán Giản Ninh.

Phụ hoàng nóng quá.

Đổ mồ hôi rồi.

Bé con ngoan ngoãn cầm cái quạt trên đầu giường, nhẹ nhàng quạt quạt tạo gió cho phụ hoàng.

Khi Tiêu Sở Thịnh bước vào, cố ý đi chậm lại, liền bắt gặp hình ảnh ba con tình cảm như thế.

Hắn nghe tiểu thái giám báo lại, cố tình bước chậm, nội lực thâm hậu, nên tiểu Thái Tử không hề nghe thấy tiếng động.

Bé vừa quạt vừa nhíu mày nhỏ, gương mặt trắng trẻo tràn đầy quyết tâm, như thể đã đưa ra quyết định.

Sau đó bé con như trút được gánh nặng, khẽ cười.

"Ngọc!" Tiêu Sở Thịnh lên tiếng, thấy bé con như vậy, hắn cảm thấy thú vị.

Nghe thấy tiếng Nhiếp Chính Vương, Giản Hoài Ngọc ngẩng đầu.

Đôi mày đang giãn ra lại lập tức nhíu chặt.

Bé cúi đầu nhìn phụ hoàng, rồi ngước lên nhìn Tiêu Sở Thịnh, miễn cưỡng đặt quạt xuống, trượt từ trên giường xuống đất, hành lễ với hắn.

Dáng vẻ nhỏ bé, nghiêm chỉnh cúi đầu hành lễ, trông rất đáng yêu.

Tiêu Sở Thịnh khom lưng, bế Giản Hoài Ngọc lên.

"!!!"

Bé con hoảng hốt, theo bản năng ôm lấy cổ Tiêu Sở Thịnh. Nhưng nhận ra mình vừa ôm ai, bé vội vàng buông tay, suýt nữa ngã khỏi người Tiêu Sở Thịnh, may mà được hắn đỡ kịp.

Giản Hoài Ngọc hoảng sợ nhìn hắn: "Hoàng... hoàng thúc!"

"Đừng sợ, không sao đâu."

Tiếng của Tiêu Sở Thịnh trầm thấp; dịu dàng, nhẹ nhàng xoa đầu bé, bế bé ra ngoài, đặt xuống ghế.

Ngồi trên ghế, bé con bất an, hai chân nhỏ lơ lửng giữa không trung, đôi bàn tay siết chặt.

Bé tự nhủ bản thân không sợ Nhiếp Chính Vương, một chút cũng không sợ.

"Không sợ!"

Nhiếp Chính Vương cao cao tại thượng cúi đầu, ngang tầm với bé, như muốn hạ thấp mình.

Hắn nhẹ nhàng nắm lấy tay bé. Giản Hoài Ngọc bĩu môi định phản kháng, nhưng đột nhiên nghĩ ngợi gì đó, liền ngoan ngoãn im lặng.

"Ngọc đừng sợ, từ nay về sau," Tiêu Sở Thịnh nhỏ giọng nói, "Hoàng thúc sẽ không bắt nạt Ngọc nữa. Ngọc tin hoàng thúc, được không?"

Giản Hoài Ngọc không biết hoàng thúc đang toan tính điều gì, nhưng vẫn gật đầu.

Ngón tay nhỏ bé vô thức cào cào lòng bàn tay của Tiêu Sở Thịnh, một lúc sau mới chậm rãi nói.

"Hoàng thúc cũng đừng bắt nạt phụ hoàng nữa nhé?"

Bé ngẩng đầu, dũng cảm nhìn Tiêu Sở Thịnh, giọng nói non nớt: "Hoàng thúc đừng bắt nạt phụ hoàng, Ngọc sẽ nghe lời hoàng thúc. Ngọc không làm Thái Tử nữa, không tranh với hoàng thúc, được không?"

Từ khi trưởng thành tiểu Thái Tử sớm đã hiểu rõ mình là chướng ngại trên con đường lên ngôi của Nhiếp Chính Vương.

Bé không hề muốn làm Thái Tử, chỉ mong mình và phụ hoàng được bình an, đặc biệt là phụ hoàng, người đối xử với bé rất tốt.

Bé con nói xong, cúi đầu thấp hơn nữa, ngón tay nhỏ xíu không yên mà khẽ cào lòng bàn tay của Tiêu Sở Thịnh, tựa như một chiếc kim mềm mại, nhẹ nhàng chạm vào tim hắn.

Không đau, nhưng lại như bị xuyên thấu.

Hắn ngẩng đầu, nghiêm túc nhìn bé con.

"Ngọc, hoàng thúc thề rằng sẽ không bắt nạt phụ hoàng nữa, Ngọc yên tâm, được không?"

Bé con như không tin vào những gì mình vừa nghe thấy, nghiêng đầu, giống hệt mèo con ngơ ngác.

Rất đáng yêu.

Tiêu Sở Thịnh giơ tay, chỉ lên trời.

"Ngọc, ta - Tiêu Sở Thịnh - thề với trời, từ nay sẽ không bao giờ làm tổn thương bệ hạ và Ngọc. Nếu trái lời, sẽ chịu tội ngũ mã phanh thây."

Vẻ mặt Nhiếp Chính Vương chính nghĩa, biểu cảm kiên định.

Giản Hoài Ngọc nghe hắn nói xong, ngơ ngác chớp chớp mắt.

Hai bàn tay nhỏ bé đan chặt vào nhau.

Hôm nay Nhiếp Chính Vương không ép bé học bài, cũng không bắt bé tập cưỡi ngựa, lại còn đối xử dịu dàng với cả bé lẫn phụ hoàng.

Chẳng lẽ... hắn nói thật sao?

Giản Hoài Ngọc lén lút nhìn Tiêu Sở Thịnh.

"Ngọc tin ta, được không?" Tiêu Sở Thịnh dịu dàng nói. "Trước kia là ta sai. Ta thích Ngọc, thích bệ hạ, nhưng đã dùng sai cách."

Giản Hoài Ngọc mở to mắt nhìn hắn.

Trong suy nghĩ tí tẹo của bé, thích một người thì phải đối xử tốt với họ mới đúng chứ?

Trước đây Nhiếp Chính Vương toàn hung dữ với phụ hoàng mà!

Bé con lẩm bẩm một mình, không ngờ những lời ấy lại lọt hết vào tai Tiêu Sở Thịnh.

Hắn bất đắc dĩ bật cười.

"Ngọc nói đúng, ta sai rồi. Ta đã nhận ra lỗi lầm của mình và đang cố gắng sửa sai. Ngọc cho ta một cơ hội nhé?"

Bé con mềm mại, trong lòng chứa đầy thắc mắc, nhưng vẫn gật đầu.

Bé buồn bã nghĩ mình không phải một đứa trẻ ngoan nữa, mà là một đứa trẻ xấu xa biết nói dối. Thật ra bé không hề tin Nhiếp Chính Vương sẽ thay đổi, nhưng lại sợ hắn tức giận rồi quay lại bắt nạt phụ hoàng, nên đành giả vờ gật đầu.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.