Giản Ninh xòe tay ra, trong lòng bàn tay là một viên kẹo được bọc giấy cẩn thận.
Đây là kẹo lúc nãy Tiêu Sở Thịnh mang đến, Giản Ninh không ăn hết lén giữ lại vài viên.
Giản Hoài Ngọc nhìn phụ hoàng rồi lại nhìn viên kẹo, đôi môi hồng hào mấp máy, sau đó nhỏ giọng nói, “Phụ hoàng ăn đi.”
Phụ hoàng uống thuốc đắng, Ngọc không uống.
Ánh mắt bé không giấu được tâm tư, đôi mắt to tròn đẹp đẽ chăm chú nhìn viên kẹo, nhưng miệng lại nói lời từ chối.
Giản Ninh bật cười.
Anh mỉm cười, bóc lớp giấy bọc kẹo, rồi nhìn bé con, nhẹ nhàng nhét viên kẹo vào miệng bé.
Giản Hoài Ngọc giật mình, sau đó vị ngọt lan ra khắp khoang miệng.
Đôi mắt to tròn; đen láy của bé mở lớn, giống như hai viên ngọc quý, lại như mèo con vừa bắt được cá, ánh mắt toàn là vui vẻ.
“Ngọt không?” Giản Ninh hỏi.
Bé con gật đầu thật mạnh.
Siêu ngọt.
Bé cẩn thận đẩy viên kẹo cứng sang bên má, để nó từ từ tan ra, mềm mại rúc vào ngực phụ hoàng, trong lòng ngập tràn hạnh phúc. Ngay cả khi viên kẹo đã tan hết, Giản Hoài Ngọc vẫn cảm nhận được dư vị ngọt ngào còn sót lại.
Bé con xinh đẹp ngoan ngoãn ngồi yên trong ngực anh, vừa ngốc vừa dễ lừa.
Giản Ninh khẽ nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại của bé, vừa định mở miệng thì cảm thấy một luồng máu tanh dâng lên cổ họng.
Anh vô thức đưa tay che miệng, khẽ ho hai tiếng.
Giản Hoài Ngọc ngẩng đầu.
Bé nhìn thấy vệt máu thấm qua kẽ tay của phụ hoàng.
“Phụ hoàng!” Bé con mở to mắt, hoảng sợ kêu lên: “Phụ hoàng, người sao thế ạ?”
Giản Ninh vội vung tay, lấy khăn lụa bên cạnh che miệng, sau đó cuộn khăn lại, vứt vào thùng rác.
Bé như cún con, đôi mắt đẫm lệ nhìn anh, không dám chớp mắt.
“Phụ hoàng?!”
Giọng sữa mang theo tiếng nức nở, đầy lo lắng và sợ hãi.
“Ngoan, đừng sợ!”
Giản Ninh dùng tay sạch xoa đầu bé, trấn an: “Ngoan nào, không sao, đừng lo.”
Trong mắt bé vẫn còn chút nghi ngờ, không tin.
Giản Ninh cười: “Ngoan, đi rót cho phụ hoàng một cốc nước nhé?”
Giản Hoài Ngọc lập tức ngoan ngoãn trèo xuống giường, chạy đi rót đầy một cốc nước.
Bé cầm cốc nước trong tay, chợt nhớ ra điều gì, liền dừng lại, hai tay áp vào cốc để kiểm tra độ nóng, thấy không quá nóng cũng không quá nguội, mới yên tâm mang tới cho phụ hoàng.
Đứa nhỏ ngoan quá.
Giản Ninh cảm thấy trái tim mình tan chảy.
Anh súc miệng, bé con liền nhanh nhẹn đưa thêm một cốc nước khác, còn cẩn thận đón lấy cốc rỗng.
Giản Ninh: “…”
Ngoan ghê.
Giản Ninh uống nước, rồi ngồi lại bên cửa sổ.
Bé con đứng cạnh anh, khuôn mặt nhỏ nhắn ngước lên, toàn là lo lắng.
Giản Ninh véo nhẹ má bé: “Đừng lo, ta không sao.”
Nhìn dáng vẻ Giản Ninh đã khỏe hơn nhiều so với lúc nãy, cuối cùng bé cũng tin lời phụ hoàng nói.
Bé từ từ dịch lại gần, mạnh dạn ôm lấy chân Giản Ninh, thấy anh không nổi giận cũng không đẩy ra, liền lấy hết can đảm, nhỏ giọng nói, “Phụ hoàng, phải uống thuốc đầy đủ nhé.”
Bé vẫn nhớ cảnh lúc nãy Nhiếp Chính Vương cho phụ hoàng uống thuốc.
Thì ra phụ hoàng thật sự bị bệnh, trông có vẻ rất nghiêm trọng nữa.
Giản Ninh: “...Được.”
“Phụ hoàng đừng sợ, thổi thổi đau đớn bỏ chạy.”
Bé con phồng má, nghiêm túc thổi nhẹ.
Đây là cách bé lén học được khi thấy những đứa trẻ khác bị ngã, người lớn đều thổi như vậy.
Bé con dần thả lỏng, đôi vai nhỏ khẽ hạ xuống một chút.
Sao lại có đứa nhỏ ngoan ngoãn thế này, vừa đáng yêu vừa hiểu chuyện, tại sao tên hoàng đế chó má kia nỡ đối xử với nó như vậy.
Giản Ninh không chịu được, dùng hai tay ôm lấy mặt nhỏ của bé, xoa nhẹ vài cái, biến bé thành một con cá vàng chu chu miệng.
Chiều hôm đó là khoảng thời gian vui vẻ nhất của tiểu Thái Tử.
Bé không phải đến trường, không bị các công tử nhà khác bắt nạt, hơn nữa phụ hoàng còn ôm bé suốt.
Rất vui, bé mong ngày nào cũng như vậy.
Thấy Giản Ninh không còn ho ra máu, cuối cùng bé con cũng yên tâm ôm lấy phụ hoàng, mặt nhỏ hiện ra nụ cười rạng rỡ.
Bé thật sự rất thích ở cạnh phụ hoàng.
Hai ba con cứ thế bên nhau đến tối, Nhiếp Chính Vương sai người mang cơm tối đến.
Một bàn đầy ắp món ngon, mùi hương thơm phức. Tiểu Thái Tử tội nghiệp lần đầu tiên nhìn thấy một bữa cơm hoành tráng như vậy, chỉ cần ngửi thôi cũng thấy đói cồn cào.
Cánh mũi của Giản Hoài Ngọc khẽ run lên.
Giản Ninh bế bé con đặt lên ghế.
Nhưng ghế quá cao, cả người bé chỉ lộ ra mỗi cái đầu nho nhỏ.
Cơ thể nhỏ nhắn mềm mại của Giản Hoài Ngọc lập tức cứng ngắc.
Phụ hoàng, định ôm mình ăn cơm ư?
Như vậy... không hợp lễ nghi!
Chiều nay mình đã nghịch ngợm lắm rồi, may mà không có ai nhìn thấy. Nhưng mà bây giờ có nhiều người xung quanh như vậy, làm vậy thật sự rất không đúng!
Hơn nữa, nếu lỡ có người mách lại với Nhiếp Chính Vương, tên xấu xa đó liệu có phạt phụ hoàng không?
Không được.
Giản Hoài Ngọc cựa quậy muốn nhảy xuống, miệng nhỏ còn lẩm bẩm không nên làm thế.
Giản Ninh xách bé lên như xách gà con, vỗ nhẹ hai cái lên mông mềm của tiểu Thái Tử.
Như chạm phải công tắc kỳ diệu, cơ thể bé con cứng đờ như tảng đá, mặt nhỏ lập tức đỏ bừng.
Phụ hoàng người, lại dám đánh mông Ngọc.
Còn để bao nhiêu người nhìn thấy.
Đúng là làm mất hết thể diện Thái Tử của bé.
Giản Ninh nhận ra sự thay đổi của bé, khẽ cười, nhẹ nhàng lắc lắc bé con, "Ngoan nào, ngồi xuống, ăn cơm ngoan nhé."
"Phụ... phụ hoàng!"
"Ngoan, trẻ con phải biết nghe lời người lớn."
Con nít mới có tí tuổi, miệng nói lễ nghi gì chứ. Ở tuổi này đáng lẽ phải chơi nghịch bùn bên ao mới đúng.
Giản Ninh gắp một miếng cà rốt, đưa đến bên miệng bé con, "Nào, há miệng ra, a—"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]