Chương trước
Chương sau


Chương 73:

   "Không phải ngươi thì còn ai nữa?"

   Giản Ninh ngẩng đầu dùng vẻ mặt “ngươi cứ bịa tiếp đi.” nhìn Tiêu Sở Thịnh.

   Tiêu Sở Thịnh: "…"

   "Ninh Ninh, ta thề, thật sự không phải ta."

   "Nếu muốn em chết, ta sẽ không cần hạ độc."

   Trước mặt Hoàng đế mà dám nói ra những lời đại nghịch bất đạo như vậy, đây rõ ràng là tội tru di cửu tộc.

   Nhưng Giản Ninh và lão ngự y đều biết, Tiêu Sở Thịnh nói như vậy vì hắn có đủ tư cách và khả năng để làm thế.

   Nếu Tiêu Sở Thịnh muốn, hắn có thể giết chết vị tiểu hoàng đế mà mình nuôi lớn từ bé này bất cứ lúc nào, rồi tự mình thay thế.

   Tuy rằng sau này tiểu hoàng đế thành công lật đổ được Nhiếp Chính Vương, nhưng đó cũng chỉ là chuyện của rất lâu sau.

   Hiện giờ, tiểu hoàng đế chẳng khác nào một con châu chấu nằm trong tay Nhiếp Chính Vương, đúng là không cần thiết phải hạ độc.

   Trong lòng Giản Ninh đã tin vài phần.

   Tiêu Sở Thịnh vội vàng ngăn lão ngự y lại, hạ thấp giọng, cung kính hỏi cách giải độc.

   "Trương thái y, xin ngài chữa bệnh cho bệ hạ. Bản vương và bệ hạ sẽ trọng thưởng."

   Lão ngự y Trương Kính Chi nhìn tiểu hoàng đế đáng thương, đứa nhỏ mồ côi của tiên đế đang nằm trên giường, lại nhìn sang Nhiếp Chính Vương lòng lang dạ sói, cuối cùng thở dài một hơi, không mấy hy vọng nói:

   "Độc này rất khó giải, tạm thời lão thần chỉ có thể dùng thuốc làm giảm bớt triệu chứng của bệ hạ, kéo dài thời gian để trở về nghiên cứu thêm."

   Nghe lời đầy hàm ý, sắc mặt Tiêu Sở Thịnh lập tức thay đổi.

   Giọng hắn kiềm nén cơn giận: "Ngươi cần nghiên cứu bao lâu? Ninh... bệnh tình của bệ hạ thế nào?"

   "Thần có thể giúp bệ hạ áp chế độc tính trong vòng một năm. Trong một năm, chắc chắn thần sẽ tìm ra thuốc giải."

   "Một năm tới, bệ hạ cần nghỉ ngơi thật tốt, chớ lao lực, cũng chớ..." Ông nhìn sang Nhiếp Chính Vương, "Chớ phóng túng."

   Tiêu Sở Thịnh: "…"

   Trương Kính Chi chẳng bận tâm đến sắc mặt u ám của Nhiếp Chính Vương, tiếp tục nói: "Bệ hạ có thể cho thần vài giọt máu không?"

   Vừa dứt lời, Tiêu Sở Thịnh lấy từ trong ngực ra một chiếc khăn lụa, miễn cưỡng đưa cho Trương Kính Chi.

   "Dùng xong nhớ trả lại cho bản vương."

   Giản Ninh: "…"

   Trương Kính Chi nhận lấy khăn, cúi người hành lễ rồi rời đi.

   Tiêu Sở Thịnh nhẹ nhàng nắm tay Giản Ninh, cố gắng trấn an anh.

   "Ninh Ninh đừng sợ, ta sẽ tìm ra thuốc giải."

   Giản Ninh gật đầu.

   Anh cảm thấy hôm nay mình đã gật đầu quá nhiều.

   "Ta chắc chắn sẽ tìm ra kẻ đã hạ độc em. Ta sẽ bảo vệ em, Ninh Ninh." Tiêu Sở Thịnh nhìn Giản Ninh, nét mặt nghiêm túc đầy tin phục. "Ta sẽ luôn bảo vệ em. Em chỉ cần sống vui vẻ là đủ rồi."

   Những lời này chẳng khác nào tỏ tình.

   Giản Ninh cảm thấy trái tim mình chẳng kiềm chế được mà đập thình thịch, như muốn nhảy sang người đối phương.

   Anh nhẹ nhàng rút tay khỏi tay Tiêu Sở Thịnh, sau đó lùi về phía giường.

   Tiêu Sở Thịnh không hề để tâm đến động tác nhỏ của Giản Ninh.

   Đến bữa trưa, Thái y viện mang chén thuốc đầu tiên đến.

   Một chén thuốc đen sì, khó ngửi, trông chẳng khác nào thuốc độc.

   Giản Ninh nhăn mặt ghét bỏ.

   Tại sao anh lại phải uống thứ này? Dù sao cũng chẳng phải chết thật.

   Anh lén quan sát Tiêu Sở Thịnh, nghĩ cách xử lý kín đáo thứ này.

   Nhưng Tiêu Sở Thịnh chẳng để anh có cơ hội.

   Hắn bưng bát thuốc đến cạnh Giản Ninh, chuẩn bị đút từng muỗng cho anh.

   Giản Ninh buộc phải uống một ngụm.

   Mịa nó, đây là vị gì vậy? Nhiếp Chính Vương, ngươi có âm mưu gì đây, định dùng vị đắng hại chết ta à.

   Giản Ninh: "…"

   Anh che miệng, phản kháng nhìn Nhiếp Chính Vương, sống chết không chịu uống thêm ngụm thứ hai.

   Khó uống đến mức thà chết còn hơn.

   Tiêu Sở Thịnh: "…"

   Hai người im lặng nhìn nhau.

   Lâu sau, cuối cùng Giản Ninh cũng chịu thua.

   Anh thở dài, nói: "Ngươi đưa đây, ta tự uống."

   Tiêu Sở Thịnh lộ ra vẻ mặt không tin.

   "Ninh Ninh, để ta đút em."

   "Ta tự uống, ngươi cứ nhìn là được, được chưa?" Giản Ninh bất lực nói.

   Vị Nhiếp Chính Vương này bị gì vậy? Không phải nói Nhiếp Chính Vương và Tiểu Hoàng Đế như nước với lửa ư? Sao lại giống hệt bà mẹ chăm con thế?

   Tiêu Sở Thịnh quan sát anh rất lâu, cuối cùng nhượng bộ, đặt bát thuốc vào tay Giản Ninh, dịu dàng như dỗ trẻ con:

   "Ninh Ninh ngoan nào, uống thuốc đi. Uống xong sẽ có thưởng."

   Thưởng gì cơ?

   Anh chẳng tò mò, chỉ có trẻ con mới tò mò mấy chuyện như thế.

   Vẻ mặt Giản Ninh như sắp hy sinh vì đại nghĩa, một tay Giản Ninh bịt mũi, tay kia cầm lấy bát thuốc, há miệng một hơi uống cạn, trông như một đại hiệp phóng khoáng.

   Nhưng ngay giây sau, mặt đại hiệp liền nhăn lại như trái táo tàu, biểu cảm méo mó cực độ.

   Trời địu, sao khó uống thế?

   Uống xong cứ như trong miệng đang ngậm hoàng liên và giấm chua.

   Giản Ninh tức giận dúi mạnh bát thuốc vào tay Tiêu Sở Thịnh, vừa thè lưỡi vừa cố gắng giảm bớt dư vị đáng sợ trong miệng.

   Anh đã hy sinh lớn thế này, nếu Tiêu Sở Thịnh không cho anh một phần thưởng đáng giá, anh sẽ tự nhận mình là một con lợn ngốc tuyệt thế!

   Nhìn nét mặt đáng yêu của Giản Ninh, Tiêu Sở Thịnh không nhịn được mà cười khẽ. Hắn mở tay ra, đưa đến trước mặt Giản Ninh, giọng nói đầy ý cười:

   "Đây, Ninh Ninh, bất ngờ của em."

   Giản Ninh cúi đầu nhìn. Trong lòng bàn tay Tiêu Sở Thịnh có hai viên kẹo.

   Anh đã hy sinh lớn như vậy, bất ngờ chỉ là hai viên kẹo???

   Quá đáng thật!

   Giản Ninh mở to đôi mắt xinh đẹp, vẻ mặt khó tin, tựa như mèo con bị chủ lừa gạt. Anh tức tối giật lấy hai viên kẹo, nhét hết vào miệng.

   Hương vị ngọt ngào nhanh chóng lan ra trong khoang miệng.

   Đây mới là hương vị mà người thường nên nếm thử.

   Giản Ninh hài lòng chép miệng, hơi nheo mắt lại.

   "Ninh Ninh thích không?" Tiêu Sở Thịnh hỏi.

   Giản Ninh: "..."

   Còn không biết xấu hổ hỏi?

   Nhưng thật ra, cũng khá ngon.

   Giản Ninh thật lòng gật đầu: "Cũng được."

    "Ninh Ninh thích là được." Tiêu Sở Thịnh tiếp lời, "Em có muốn nghỉ ngơi một lát không?"

   Đúng lúc ấy, Giản Ninh cũng cảm thấy hơi buồn ngủ. Anh ngáp dài, gật đầu.

   "Được rồi, trẫm muốn ngủ, ngươi lui xuống đi."

   Tiêu Sở Thịnh không lui xuống. Hắn nhìn Giản Ninh nằm xuống, chui vào chăn, rồi cẩn thận đắp kín cho anh, sau đó yên lặng ngồi xuống bên cạnh, nắm lấy tay Giản Ninh.

   Chỉ khi thế này, Tiêu Sở Thịnh mới cảm thấy yên lòng, rằng Ninh Ninh đang ở ngay bên cạnh hắn, giống như hắn đã tìm thấy Ninh Ninh qua bao thế giới khác nhau.

   Phản kháng cũng không phản kháng được, Giản Ninh nhắm mắt lại. Ban đầu anh nghĩ bị Tiêu Sở Thịnh nhìn chằm chằm như thế, chắc chắn sẽ không ngủ được. Nhưng vừa đặt đầu xuống gối, anh đã ngủ say.

   Giấc ngủ này rất dễ chịu. Khi Giản Ninh mở mắt ra lần nữa, trời đã xế chiều. Phòng hơi tối, bên cạnh giường có một bóng dáng nhỏ nhắn ngồi trên chiếc ghế đẩu, hai tay chống cằm, im lặng nhìn phụ hoàng.

   Thấy Giản Ninh dậy, bé lập tức đứng dậy, tay nhỏ luống cuống giấu ra sau lưng, giọng nói trẻ con chứa đầy sợ hãi vang lên:

   "Phụ hoàng, nhi thần tham kiến phụ hoàng."

   Lúc này, Giản Ninh mới thấy rõ mặt mũi của bé.

   Cái mũi nhỏ xinh, đôi mắt to tròn như hai viên đá quý đen óng, trông Tiểu Thái Tử vừa đáng yêu vừa mềm mại. Nhưng giữa đôi mày lại có vài nét uy nghiêm trời sinh, dáng vẻ nghiêm chỉnh như một ông cụ non.

   "Mau bình thân," Giản Ninh cố gắng khiến giọng mình dịu dàng hơn. Anh vươn tay về phía bé con, "Tiểu Ngọc lại đây, để phụ hoàng xem nào."

   Giản Hoài Ngọc ngẩng đầu lên, ngơ ngác nhìn phụ hoàng. Bé không biết mình có nghe nhầm không, nhưng phụ hoàng lại bảo bé đến gần.

   Trước đây, phụ hoàng chưa từng cho bé đến gần.

   Bé con khẽ nghiêng đầu, đôi mắt đầy bối rối chớp chớp, dáng vẻ vừa muốn lại gần vừa không dám, khiến Giản Ninh nhìn mà đau lòng.

   "Tiểu Ngọc?" Giản Ninh lại gọi, "Lại đây, để phụ hoàng xem nhé?"

   "Dạ!"

   Bé con giả vờ bình tĩnh bước tới, nhưng thực tế hai nắm tay nhỏ đã nắm chặt, cả lưng cũng cứng đờ như một tấm gỗ.

   Bé con bước đến cạnh giường, ngẩng đầu nhỏ giọng gọi, "Phụ hoàng?"

   "Ừ, phụ hoàng đây."

   Giản Ninh giơ tay, nhẹ nhàng nhéo nhéo đôi má mềm mại của bé con.

   Cảm giác rất tuyệt.

   Giản Ninh mỉm cười hỏi, "Hôm nay Tiểu Ngọc có nhớ phụ hoàng không?"

   Giản Hoài Ngọc gật mạnh đầu.

   Giản Ninh nói, "Phụ hoàng cũng nhớ con."

   Nghe vậy, nét mặt dè dặt của bé con hiện lên chút vui vẻ.

   Bé lấy hết can đảm, lại khẽ gọi, "Phụ hoàng?"

   "Ở đây!"

   Giản Ninh vỗ vỗ giường, "Tiểu Ngọc lên đây nào."

   "Lên đây tâm sự với phụ hoàng."

   Giản Hoài Ngọc vừa hồi hộp vừa phấn khích gật đầu, vội vàng cởi giày, nhưng lại không dám tin vào những gì mình vừa nghe. Cuối cùng, bé lấy hết can đảm, nhỏ giọng hỏi, "Phụ hoàng?"

   "Mau lên đây," Giản Ninh giả vờ không thấy ánh mắt khó hiểu; do dự của bé, nhẹ nhàng thúc giục.

   Được xác nhận, cuối cùng bé cũng yên tâm, đôi mắt cong như trăng lưỡi liềm, nhanh nhẹn trèo lên giường, ngoan ngoãn ngồi xếp bằng ở cuối giường, hớn hở gọi, "Phụ hoàng."

   Bé vui lắm, hôm nay phụ hoàng không ghét bỏ bé.

   Hóa ra, tối qua không phải mơ.

   Lúc này, cuối cùng Giản Hoài Ngọc cũng hiện ra nét ngây thơ đúng với độ tuổi 3-4 của mình. Đôi mắt to tròn nhìn chằm chằm phụ hoàng, không chớp lấy một cái.

   Giản Ninh: "..."

   Anh cúi xuống, đưa tay ôm lấy bé con

   Bé con lập tức cứng nhắc giống như mèo con bị nhấc bổng, đôi mắt tròn xoe đầy kinh ngạc.

   Bé cứ tưởng phụ hoàng sẽ ném mình xuống giường, nào ngờ lại được Giản Ninh ôm vào ngực.

   Giản Ninh ôm bé như ôm trẻ sơ sinh, một tay vòng qua cổ, để bé tựa lên đùi mình.

   Lần đầu được phụ hoàng ôm như vậy, cơ thể nhỏ nhắn của Giản Hoài Ngọc không dám nhúc nhích, chỉ dám lí nhí gọi, "Phụ hoàng!"

   "Tiểu Ngọc, con có thích được phụ hoàng ôm như thế này không?"

   Đôi mắt to tròn của bé khẽ chớp chớp, nhỏ giọng đáp, "Thích ạ."

   Nói xong, bé lập tức mím chặt môi.

   Bé sợ phụ hoàng sẽ nghĩ bé không xứng với danh phận thái tử, quá thất lễ.

   Nhưng được phụ hoàng ôm như thế này, thật sự... thật sự rất hạnh phúc.

   Bé con rụt rè vươn tay nhỏ ra, nắm lấy một góc áo của phụ hoàng, vẻ mặt vô cùng thỏa mãn.

   Ánh mắt của bé nhanh chóng lướt qua cổ tay phụ hoàng. Cái xích sắt không còn, nhưng thay vào đó là lớp băng dày quấn quanh cổ tay.

   Chắc chắn là do tên đại ác nhân Nhiếp Chính Vương làm.

   Giản Hoài Ngọc thầm ghi thêm một món nợ với Tiêu Sở Thịnh.

   "Tiểu Ngọc ngoan lắm, giỏi lắm." Giản Ninh thử bắt chuyện, "Hôm nay thái phó đã dạy những gì? Tiểu Ngọc có thích không?"

   Mặt nhỏ của Giản Hoài Ngọc trở nên nghiêm nghị.

   Thật ra, bé chẳng thích đâu.

   Phu tử đối xử với bé không tốt, bạn học cùng lớp cũng tụm lại chơi riêng, chẳng ai quan tâm bé.

   Tâm hồn nhạy cảm của bé hiểu rằng, bọn họ không thích mình, cũng chẳng coi trọng thân phận thái tử của mình.

   Dù gì, bé cũng biết rõ bản thân ngoài danh hiệu thái tử ra, chẳng còn gì cả. Nhưng bé không muốn phụ hoàng biết những điều này, càng không muốn phụ hoàng lo cho mình.

   Bé con vẫn giữ khuôn mặt nghiêm túc, nghiêm nghị gật đầu, "Thích ạ."

   Bé nghiêm túc suy nghĩ nội dung học tập hôm nay, phu tử chỉ bảo bé học thuộc ba điều trong Luận Ngữ, cũng chẳng giải thích gì thêm.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.