Chương trước
Chương sau


Chương 72:

   Tim của Giản Ninh đập loạn xạ.

   Tiêu Sở Thịnh từ phía xa bước đến gần, gương mặt hoàn mỹ ấy xuất hiện ngay trước mắt anh.

   Giản Ninh ngây người nhìn đối phương, chỉ cảm thấy người này rất đẹp trai. Dường như trên người hắn toát ra khí chất đứng đầu bẩm sinh, đầy sức hấp dẫn.

   Vị Nhiếp Chính Vương này thật sự giống hệt mấy người mà anh từng gặp ở các thế giới trước.

   Dù không nhớ rõ những chuyện đã xảy ra ở các thế giới trước, nhưng gương mặt này, anh vẫn nhớ kỹ.

   Giản Ninh lén đưa tay chạm vào ngực mình, nhỏ giọng nói với trái tim, "Ngoan, đừng làm loạn, đừng thấy trai đẹp lại bị ngu."

   Nhưng trái tim của anh lại càng đập mạnh hơn.

   Cho đến khi Tiêu Sở Thịnh hoàn toàn bước đến gần, dừng lại ở khoảng cách không xa Giản Ninh.

   Hai người im lặng nhìn nhau.

   Giản Ninh bất giác muốn giơ tay che ngực, không hiểu sao trái tim lại muốn nhảy ra ngoài như vậy.

   Chẳng lẽ nguyên chủ đang căng thẳng?

   Nhưng anh không hề cảm thấy bất kỳ sự uy hiếp hay áp lực nào từ Nhiếp Chính Vương, ngược lại trong lòng dường như có chút hân hoan kỳ lạ.

   Chuyện gì thế này?

   Giản Ninh cố gắng không để hai tay che ngực, chỉ căng thẳng nắm chặt lại. Anh im lặng quan sát Nhiếp Chính Vương, chờ hành động tiếp theo của hắn.

   Đột nhiên, Nhiếp Chính Vương cúi người hành lễ.

   "Thần tham kiến bệ hạ!"

   Khá lắm, còn là một Nhiếp Chính Vương rất tuân thủ lễ nghi nữa.

   Giản Ninh tưởng tượng mình là một vị tiểu hoàng đế, khẽ ngẩng cao cằm, khẽ gật đầu, tỏ ra cao quý.

   Dáng vẻ kiêu kỳ ấy, Tiêu Sở Thịnh quen thuộc đến mức không thể quen hơn.

   Nhưng khi đối diện với ánh mắt xa lạ, xen lẫn sự dò xét của Giản Ninh, Tiêu Sở Thịnh hiểu ngay, anh đã mất trí nhớ.

   Nhưng không sao.

   Dù phải bắt đầu lại bao nhiêu lần, họ vẫn sẽ ở bên nhau.

   Tiêu Sở Thịnh tiến thêm một bước, sau đấy chàng trai giống như con mèo xù lông nhìn hắn, cảnh giác lui lại nửa bước, bày ra tư thế phòng bị.

   Tiêu Sở Thịnh dừng bước.

   Giản Ninh đánh giá hắn một lúc lâu, xác nhận hắn không định tiến thêm nữa.

   Tốt lắm, người này cũng biết điều đấy.

   Giản Ninh khá hài lòng.

   Đang nghĩ ngợi, đột nhiên anh cảm thấy cổ họng ngứa ngáy, không nhịn được ho nhẹ vài tiếng, trong miệng lập tức xuất hiện vị tanh ngọt của máu.

   Giản Ninh không thể kìm được, bắt đầu ho dữ dội hơn, vội cầm lấy cái khăn tay trên bàn che miệng lại. Máu tươi phun ra, cuối cùng cổ họng mới dễ chịu hơn một chút.

   Chỉ trong chớp mắt, sắc mặt Nhiếp Chính Vương biến đổi, hắn lao thẳng đến chỗ Giản Ninh, ôm lấy anh từ phía sau.

   "Ninh Ninh!"

   Tiêu Sở Thịnh lo lắng hỏi:

   "Ninh Ninh, em sao rồi? Có ổn không?"

   Hắn vỗ nhẹ lưng anh, cố giúp anh điều hòa hơi thở.

   Giản Ninh ho đến mức trái tim bị đông cứng; lá phổi bị xé toạc, nước mắt trào ra, cuối cùng phun ra một ngụm máu đen, cảm giác dễ chịu hơn hẳn.

   Anh yếu ớt phẩy tay, vo cái khăn tay đầy máu trong tay chuẩn bị vứt đi. Ngẩng đầu lên, vừa hay bắt gặp gương mặt xanh mét của Nhiếp Chính Vương, bốn mắt nhìn nhau.

   Sắc mặt của Tiêu Sở Thịnh còn khó coi hơn người vừa ho ra máu như anh.

   Giản Ninh khó hiểu chớp chớp mắt, cảm thấy mình đã ổn, định đứng dậy thoát khỏi ngực Nhiếp Chính Vương, nhưng lại bị gắt gao ôm chặt, không thể nhúc nhích.

   Thôi được rồi.

   Giản Ninh từ bỏ giãy giụa.

   Anh ngoan ngoãn rúc vào ngực Tiêu Sở Thịnh, kệ hắn ôm chặt, không nhịn được lại ho thêm vài tiếng, kết quả bị siết chặt hơn.

   Tiêu Sở Thịnh muốn bế Giản Ninh đứng dậy, nhưng lại bị một tay Giản Ninh nắm chặt, ý bảo hắn đừng nhúc nhích, anh muốn ho tiếp.

   Một tay Tiêu Sở Thịnh ôm chặt anh, tay kia nhẹ nhàng xoa lưng, lực đạo vừa đủ, giúp anh dễ thở hơn.

   Giản Ninh ho thêm vài tiếng, hít sâu vài hơi, giống như mèo con đang thoải mái, hơi nheo mắt lại, bất tri bất giác đặt cằm lên vai đối phương, dáng vẻ không hề phòng bị.

   Lâu sau, anh nghe thấy giọng nói trầm thấp, đầy sâu lắng của Nhiếp Chính Vương vang bên tai:

   "Ninh Ninh, em thấy sao rồi? Còn khó chịu không?"

   Trong giọng nói, còn pha lẫn chút xót xa và hối hận.

   Giản Ninh khẽ lắc đầu.

   Nhiếp Chính Vương nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay anh, Giản Ninh ngẩn người. Cái khăn tay vấy máu trong tay anh bị Nhiếp Chính Vương lấy đi, cẩn thận cất vào trong áo mình.

   Giản Ninh: "…"

   Trên đó có máu của ta đấy!

   Giản Ninh cảm thấy mình đã ổn, nên giơ tay đẩy hắn ra, muốn đứng dậy.

   Tiêu Sở Thịnh nhận ra người trong ngực giãy giụa, đành ôm anh đứng dậy, nói:

   "Ninh Ninh, chúng ta về phòng nhé?"

   Trong lòng Giản Ninh trợn trắng mắt.

   Hai tay Nhiếp Chính Vương ôm lấy anh như hai cánh tay sắt, hoàn toàn không cho anh cơ hội thoát ra.

   Nhưng mà tư thế này cũng khá thoải mái.

   Giản Ninh gật đầu.

   Anh vẫn chưa biết phải nói chuyện với Nhiếp Chính Vương thế nào, thôi thì nói ít sai ít.

   Tiêu Sở Thịnh bế Giản Ninh về phòng, nhẹ nhàng đặt anh lên giường, cúi người cởi giày rồi đặt chân anh vào chăn.

   Giản Ninh lén lút quan sát hắn.

   Nhiếp Chính Vương này, sao lại khiến anh có cảm giác hắn là một người đàn ông tốt vậy nhỉ?

   Anh khẽ chạm vào trái tim đang đập điên cuồng của mình, tự nhủ phải bình tĩnh. Đây rõ ràng là một kẻ biến thái cố chấp, cuồng giam cầm.

   Tiêu Sở Thịnh rót một cốc nước, định đưa cho anh. Nhưng khi cầm cốc lên, hắn không cảm nhận được hơi nóng.

   Hắn đưa cốc lên miệng, nhấp một ngụm, nước hoàn toàn nguội lạnh.

   Sắc mặt Tiêu Sở Thịnh lập tức trở nên khó coi. Hắn không nói gì, uống cạn cốc nước.

   Giản Ninh ở trong cung, so với hắn nghĩ còn khó khăn hơn.

   Đường đường là vua của một nước, nhưng ngay cả một cốc nước ấm cũng không có.

   Tiêu Sở Thịnh cố nén cảm giác giận dữ, bước nhanh ra ngoài.

   Giản Ninh ngoan ngoãn ngồi trên giường, cố rướn cổ nhìn theo hành động khó hiểu của hắn.

   Sao thế?

   Anh trơ mắt nhìn Nhiếp Chính Vương uống xong cốc nước, sau đó tức giận bỏ đi.

   Nước trong phòng này khó uống lắm à?

   Giản Ninh mím môi, bỗng dưng thấy khát.

   Giản Ninh chui ra khỏi chăn, bước xuống giường xỏ giày vào, rót cho mình một cốc nước. Vừa định uống nước, thì cánh cửa đột ngột mở ra.

   Nghe thấy tiếng động, Giản Ninh cầm cốc nước, ngẩng đầu lên, vừa hay chạm phải ánh mắt của Tiêu Sở Thịnh.

   Tiêu Sở Thịnh ngẩn ra, sắc mặt vẫn khó coi, bước nhanh về phía Giản Ninh, giật lấy cốc nước từ tay anh.

   Giản Ninh: "…???"

   Nhiếp Chính Vương này bạo lực thế? Ngay cả cốc nước cũng không cho tiểu hoàng đế uống?

   Giản Ninh chẳng hiểu gì, chỉ biết ngơ ngác nhìn Nhiếp Chính Vương, đôi mắt trong veo đầy vô tội chớp chớp.

   Tiêu Sở Thịnh đặt cái cốc lên bàn, giơ tay khẽ chạm vào khuôn mặt Giản Ninh.

   Giản Ninh không hiểu ý, hơi nghiêng người né tránh bàn tay của Nhiếp Chính Vương.

   Nhìn thấy tay mình chạm vào khoảng không, Tiêu Sở Thịnh tiến thêm một bước, vòng tay ôm lấy eo Giản Ninh, cả hai im lặng quan sát đối phương.

   Khoảng cách quá gần khiến Giản Ninh có thể thấy rõ hình ảnh phản chiếu của mình trong mắt Tiêu Sở Thịnh. Ánh mắt ấy dịu dàng mà sâu lắng, như thể mình là toàn bộ thế giới của hắn.

   Ánh mắt đó khiến Giản Ninh cảm thấy quen thuộc, thậm chí còn thấy trong lòng đau xót.

   Như thể mình vừa làm tổn thương Tiêu Sở Thịnh.

   Giản Ninh bất giác tránh né ánh mắt đầy tổn thương của Nhiếp Chính Vương, giống hệt mấy thế giới trước.

   Tiêu Sở Thịnh vừa đau lòng, vừa cảm thấy thân thuộc.

   Hắn khẽ nhếch môi, mỉm cười, giơ tay chạm nhẹ vào gò má Giản Ninh.

   Lần này, Giản Ninh không né nữa.

   Cũng tại tay của Nhiếp Chính Vương quá mạnh, anh không thoát ra được.

   Ngón cái của Tiêu Sở Thịnh nhẹ nhàng lau đi vết máu trên khóe môi Giản Ninh, giọng nói trầm thấp: “Ninh Ninh chờ chút, ta sai Tiêu Vũ đi đun nước rồi.”

   Giản Ninh gật đầu, tỏ ý đã biết.

   Nhiếp Chính Vương tốt bụng như vậy ư? Không lẽ có âm mưu gì?

   Thôi kệ đi, dù có âm mưu gì, với thân phận tiểu hoàng đế nhỏ yếu bất lực lại đáng thương như anh, cũng không thể chống lại được.

   Nhiệm vụ của anh là cứu rỗi bé con, đâu phải làm một hoàng đế tốt.

   Tiêu Sở Thịnh không biết trong đầu Giản Ninh đang nghĩ gì. Hắn khẽ cúi người bế anh lên, đặt lại trên giường, cẩn thận đắp chăn cho anh.

   Giản Ninh nghiêng đầu nhìn Nhiếp Chính Vương.

   Anh tò mò ngọ nguậy ngón chân trong chăn.

   Nhiếp Chính Vương luôn chu đáo thế này à?

   Tiêu Sở Thịnh đắp chăn cẩn thận, rồi ngồi cạnh Giản Ninh.

   “Ninh Ninh, lát nữa ngự y sẽ đến khám cho em, đừng sợ, sẽ khỏi nhanh thôi.”

   Giản Ninh tiếp tục gật đầu.

   Ngay sau đó, anh nhận được một cái xoa đầu như dỗ dành cún con từ Nhiếp Chính Vương.

   Nhiếp Chính Vương cười nói: “Ninh Ninh ngoan quá.”

   Giản Ninh: “…”

   Rất nhanh, Tiêu Vũ đã mang nước đến.

   Tiêu Sở Thịnh đứng dậy, tự tay rót một cốc nước ấm, mang tới muốn đút cho Giản Ninh uống.

   Giản Ninh lập tức từ chối, tự cầm lấy cốc nước, một hơi uống cạn.

   Anh cầm cái cốc, ánh mắt trông mong nhìn Tiêu Sở Thịnh, trong mắt viết mấy chữ 'muốn uống thêm'.

   Cái người cổ đại này sao mà khắt khe thế, cốc nước nhỏ xíu, chẳng đủ uống gì cả.

   Nhìn biểu cảm quen thuộc của anh, Tiêu Sở Thịnh lại rót thêm một cốc, đưa cho Giản Ninh.

   “Ninh Ninh, uống chậm thôi.”

   Động tác chuẩn bị uống một hơi cạn sạch của Giản Ninh hơi chậm lại.

   Má anh hơi đỏ, uống ừng ực vài ngụm nước rồi đặt cốc lên bàn nhỏ bên cạnh.

   Lão ngự y của Thái y viện lưng đeo hòm thuốc, cuối cùng cũng run rẩy bước vào.

   Trước ánh mắt “giết người” của Nhiếp Chính Vương, lão ngự y chẳng mảy may ảnh hưởng, vẫn ung dung đặt tay lên cổ tay Giản Ninh để bắt mạch. Sau đó, ông hỏi vài câu, nhìn sắc mặt và lưỡi anh, cuối cùng đưa ra kết luận.

   Hoàng đế bệ hạ nào phải bệnh tật gì, rõ ràng là bị Nhiếp Chính Vương lòng lang dạ sói hạ độc.

   Tiêu Sở Thịnh hoàn toàn không hiểu chuyện gì, nhưng vì sức khỏe của Ninh Ninh, vẫn cung kính hỏi kết quả chẩn đoán.

   Lão ngự y không nể mặt Nhiếp Chính Vương, thẳng thừng nói: “Vương gia đã hạ độc bệ hạ, hà tất phải để lão thần chẩn đoán.”

   “Nếu vương gia muốn bệ hạ khỏe lại, cứ đưa giải dược ra là được, còn nếu chỉ muốn diễn kịch, cần gì phải gọi lão thần tới, cứ tìm ai đó là được.”

   “Lão thần xin cáo lui.”

   Tiêu Sở Thịnh: “…”

   Tiêu Sở Thịnh nhìn vẻ mặt “quả nhiên là thế” của Giản Ninh, sự lo lắng trên khuôn mặt hắn đông cứng lại. Hắn bất đắc dĩ giải thích: “Không phải ta.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.