Từ chối mọi hành vi xấu hổ trước mặt trẻ con.
Giản Ninh quyết đoán đặt cậu nhóc sang bên cạnh, đứng lên, nghiêm trang nói: "Dữu Dữu, ba phải đi nấu cơm, con chơi với chú Cố đi."
"Ba ơi!!"
Cậu nhóc trông mong nhìn Giản Ninh đứng lên, chiếc máy bay trong tay nhất thời không còn thơm nữa.
Bé đặt chiếc máy bay nhỏ xuống đất, cúi cái đầu nhỏ xuống móc vớ, ngón chân cái của tất thủng một lỗ nhỏ, Giản Dữu móc lỗ nhỏ ra, ngón chân trắng nõn vểnh lên.
Cậu nhóc tập trung vào jiojio nhỏ của mình, giống như vịt con chán nản.
Cố Diệc Đình cũng dừng động tác trong tay, suy nghĩ một lát, đưa tay xoa đầu cậu nhóc.
Cậu nhóc đáng thương gọi: "Chú Cố!"
Cố Diệc Đình cũng ngẩng đầu, lần nữa nhìn về phía Giản Ninh: "Tối nay cùng ra ngoài ăn đi, anh mời khách."
Cố Diệc Đình nói xong, lại cảm thấy lời mình nói có phải quá cứng ngắc, trầm mặc suy tư một lát, lại bổ sung: "Được chứ?"
Cậu nhóc hóa thân thành máy đọc sách: "Ba, được chứ?"
Giản Ninh: "..."
Đủ rồi.
Không biết còn tưởng rằng anh vứt chồng bỏ con.
Giản Ninh không thể nhìn nổi bộ dạng tang thương của cậu nhóc.
"Được được được, ba rót cốc nước đã, rồi về chơi với Dữu Dữu, được không?"
Cậu nhóc lập tức ngẩng đầu, đôi mắt to sáng lấp lánh, tiếng nói thanh thúy "Ba!"
Ngón chân cái vì vui vẻ mà vểnh lên.
Giản Ninh vào phòng bếp chuẩn bị cho cậu nhóc một cốc nước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vai-ac-phao-hoi-tram-me-nuoi-con/3456388/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.