Cố Diệc Đình đứng ở cửa, cứng ngắc nói, "Xin lỗi."
Hắn có thể xử lý danh sách mấy chục tỷ, nhưng liên quan đến một cậu nhóc mềm mại như vậy, lại gặp phải khó khăn.
Trên khuôn mặt lạnh lùng của Cố Diệc Đình, xuất hiện cảm xúc uể oải.
Giản Ninh không ngờ một người như vậy lại có thể làm ra biểu cảm đáng thương đến thế.
Anh xoa đầu bé con, nhanh chóng giải thích, "Anh đừng nghĩ nhiều, tại tôi hù dọa thằng bé, bảo bé không được xuống lầu, kết quả bị dọa."
"Không sao, em làm đúng." Tuy rằng Cố Diệc Đình chưa từng ở chung với trẻ con, nhưng hắn cũng hiểu, trẻ con cảnh giác người lạ, là một thói quen vô cùng tốt.
"Dữu Dữu rất ngoan, anh ở chung với bé nhiều hơn, sẽ ổn." Giản Ninh nghĩ nghĩ, chân thành đề nghị.
Cố Diệc Đình gật đầu: "Anh biết."
Đôi mắt cậu nhóc tròn xoe ngồi bên cạnh Giản Ninh, lén nhìn Cố Diệc Đình.
Ánh mắt Cố Diệc Đình và cậu nhóc chạm nhau.
Cậu nhóc xấu hổ trốn đi.
Cố Diệc Đình nhỏ giọng nói: "Dữu Dữu không sai, chú không nên một mình dẫn cháu xuống lầu, cháu có thể tha thứ cho chú không?"
Giản Dữu mở to mắt, nhìn chú Cố, lại nhìn ba, gật đầu, "Được rồi, Dữu Dữu không giận."
Giản Ninh xoa đầu cậu nhóc: "Chú Cố là người tốt, Dữu Dữu từ chối chú Cố, chú Cố có hơi đau lòng, Dữu Dữu đi sờ chú Cố, an ủi chú một xíu được không?"
"Được!"
Nhóc con bò đến bên giường, sau đó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vai-ac-phao-hoi-tram-me-nuoi-con/3456387/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.