Tạ Hà thật sự không có tinh thần, sau khi ăn cháo xong lại ngủ thiếp đi. 
Tạ Hành Dữ ở bên cạnh giường với anh một lúc. Thấy anh đã ngủ say, cậu do dự một lát rồi cuối cùng lựa chọn rời khỏi phòng. 
Cậu cau mày đứng ở cửa —— cậu quả thật có thể không quan tâm đến chuyện trang nhật ký kia, nhưng chú nhỏ dường như có điều gì đó muốn nói. Có lẽ nhật ký có thứ quan trọng mà cậu nên biết. 
Còn có thứ cậu muốn nhìn vào ngày đó, nửa trang nhật ký còn lại. 
Cậu hít một hơi thật sâu, xuống tầng lái xe về nhà. 
* 
Mặc dù Tạ Cẩn biết em trai bị bệnh nhưng lại đi công tác xa, sớm nhất cũng chỉ có thể vội vàng trở về vào ngày mai. Lúc này trong biệt thự nhà Tạ chỉ còn mỗi lão Tần, đầu bếp và giúp việc đều đã trở về. 
Tạ Hành Dữ bước thẳng vào phòng Tạ Hà. 
Đã ba ngày không về nhà, cậu cảm thấy gian phòng này trở nên chút xa lạ. Mèo đen cùng nhãi con của nó đang ngủ trong ổ mèo, hai bé này được lão Tần chăm sóc rất tốt. Nhưng người thu nhận chúng nó lại không ở nơi này. 
Cậu dùng sức đẩy tủ quần áo sang một bên, nhích ra xa một chút, nhìn thấy bên dưới có nửa mảnh giấy. 
Những nét chữ viết trên giấy còn điên cuồng hơn so với những gì cậu thấy trước đó: 
【 Không được! Không được! Không được! Mình không thể giết Tạ Hành Dữ, nếu giết cậu ta mới thật sự kết 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vai-ac-om-yeu-khong-muon-co-gang/3537166/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.