Chương 11: Tôi Đã Quên Rồi. 
“Tích tích.” 
Tiếng chuông điện thoại trong ngăn bàn không ngừng vang lên, Nhạc Bối Bối lúc này mới từ trong mớ hỗn độn trước mắt hồi phục tinh thần. 
Cô lấy ra điện thoại từ trong cặp sách, là một số lạ. Trước đó tuy rằng Nhạc Bối Bối chỉ thay di động, nhưng danh bạ từ sim điện thoại cũ không có chức năng sao chép danh bạ liên hệ. Cô nghĩ có lẽ là người quen của nguyên chủ, liền nhanh chóng nhấn nút nghe. 
“Tiểu thư, cô hiện tại đang ở nơi nào?” đầu dây bên kia truyền đến tiếng của Trần Hiển. Tan trường đã hơn một tiếng, thiếu gia Tư Nguyên từ nửa tiếng trước đã cùng ông ngồi chờ cô. Không biết cô có phải đang cùng bạn đi chơi không, cuối cùng vẫn quyết định gọi một cú điện thoại trước khi rời đi. 
“Mấy giờ rồi?” Nhạc Bối Bối vừa nghe liền giật mình, lấy điện thoại xuống xem thời gian, không nghĩ tới mới ngồi học có một lúc đã tiêu tốn hết gần ba bốn tiếng đồng hồ. Cô thậm chí còn không để ý từ khi nào đã tan học. 
Nhạc Bối Bối nói với Trần Hiển mình vẫn ở trường, lúc này vừa dọn đồ vừa cùng Bạch Phàn vẫn luôn bên cạnh bầu bạn áy náy giải thích: “Làm phiền cậu quá, tôi không biết đã tan học, bây giờ phải trở về.” 
“Không phiền.” Bạch Phàn nhẹ lắc đầu, vô cùng tri kỷ giúp cô thu dọn đồ đạc. 
Vốn dĩ muốn tiễn Nhạc Bối Bối đến cổng trường, nhưng cô không chịu nên Bạch Phàn đành thôi. Thanh Mục là trường tư có tiếng, thu hút rất nhiều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vai-ac-nu-phu-khong-lam-duoc/218681/chuong-11.html