Tác giả: Xuyên Ngoa Tử Đích Miêu
Editor: Nguyệt Ảnh
Tư Cửu Lê không để ý rằng mình đã gọi thỏ con bằng cái tên Nguyễn Đường.
Hắn có chút nôn nóng tìm kiếm Nguyễn Đường khắp bốn phía xung quanh, đáy lòng xẹt qua một suy nghĩ. Trận pháp mà hắn lưu lại chưa hề bị đụng đến, điều này có nghĩa là chưa từng có người tiến vào, vậy vì cái gì Nguyễn Đường lại biến mất?
Tư Cửu Lê chợt nhớ ra bộ quần áo vốn nằm trên mặt đất cũng không thấy.
Hắn dừng lại, nhìn về bốn phía xung quanh, mí mắt hơi rũ, âm thanh trầm xuống mấy độ, "Đường Đường, ta biết ngươi ở chỗ này."
"Xuất hiện đi."
Tư Cửu Lê cường điệu hai chữ "Đường Đường" này, quả nhiên, một bụi cỏ cách đó không xa đột nhiên rung rinh.
Hắn nhìn qua thì thấy lộ ra một góc quần áo, Tư Cửu Lê nhịn không được xoa xoa thái dương, thở dài một hơi.
Thật sự là quan tâm tắc loạn, vừa rồi hắn có hơi hoảng loạn, đành ra bỏ qua mấy nơi ở xung quanh, căn bản không nghĩ đến Nguyễn Đường lại trốn ở nơi gần như vậy.
Tư Cửu Lê đi thẳng qua, liền thấy phía sau bụi cỏ có người cuộn tròn thành một cục.
Nghe được động tĩnh phía sau, Nguyễn Đường căng chặt thân thể, vươn tay kéo quần áo che trên đỉnh đầu. Cậu cúi đầu cắn chặt môi, nhút nhát sợ sệt không dám ngẩng đầu nhìn Tư Cửu Lê.
"Đường Đường," Tư Cửu Lê khom lưng, vươn tay cầm lấy cổ tay Nguyễn Đường, ánh mắt sâu thẳm, giọng nói dịu lại tựa như đang dỗ dành Nguyễn Đường, "Làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vai-ac-luon-nhin-toi-chay-nuoc-mieng/380043/chuong-96.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.