Bên ngoài cổng cung điện, lão đạo sĩ Lý Đán Nhất nhất quyết nằm vạ trong xe ngựa của Dung Thiên Tung chém chết cũng không chịu đi xuống.
"Vương gia, bần đạo chỉ là một tên đạo sĩ tha phương dựa xem bói kiếm cơm ăn, nói khó nghe một chút, chính là một tên giang hồ chuyên đi lừa gạt hãm hại người khác, ngài cũng đã nói chỉ cần ta đem đan dược luyện tốt thì sẽ cho ta đi mà."
Dung Thiên Tung phe phẩy cây quạt: "Đừng nóng vội, ta cũng sẽ cho ngươi đi, nhưng không phải bây giờ. Hiện giờ ngươi đã là Quốc sư đương triều, vinh hoa phú quý đều bày ở trước mắt ngươi, làm sao ngươi có thể bỏ được đi."
Lý Đáng Nhất vẻ mặt đưa đám vừa khóc vừa nói: "Phú quý thì dĩ nhiên ai lại không muốn, nhưng bần đạo hiểu được cân lượng của mình, ta thật sự không có bản lĩnh làm Quốc sư gì cả, Vương gia ngài đây là chơi quá lớn rồi, bần đạo không thể nào theo phụng bồi nổi, quay đầu lại lại đem mạng nhỏ thua tiền, thật sự không đáng giá không đáng giá."
Lý Đán Nhất trăm lần không hiểu nổi, ông ta rong ruổi ở khắp các tỉnh phía Nam đã nửa đời người, gặp được một nơi rất hợp duyên liền lập cái quán xem bói, nấn ná mấy tháng, dựa vào một cái miệng nói bậy nói bạ để kiếm ăn, cuộc sống tuy rằng khó khăn, nhưng lại được cái tự do tự tại của người xuất gia.
Một ngày nọ, đột nhiên có một thanh niên quần áo lộng lẫy xuất hiện, đó chính là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vai-ac-bao-quan-xuyen-thanh-phao-hoi-nu-xung-cau/3392251/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.