Giang Xuyên nói ngày mai muốn dẫn cậu đi ra ngoài nên mua cho TÔ Minh bỘ quần áo kia nhưng mà đột nhiên có việc phải dời đến cuối tuần.
Đến cuối tuần, chiều hôm đó, Tô Minh thay đổi y phục đội tóc giả, đây là lần đầu tiên cậu mặc trang phục nữ đi ra ngoài.
Cậu cũng có chút không tự nhiên khi mặc quần áo phụ nữ, nhưng tóm lại có thể che kín thân thể là cũng yên tâm. Chỉ có có chút bất an vì cái váy thôi, thật sự là nó quá ngắn cậu sợ chỉ cần một cơn gió thổi qua có thể thổi bay cái váy lộ cảnh quan bên trong.
Tô Minh dọc theo đường đi rất để ý điểm ấy, cùng Giang Xuyên đi trên đường cậu vừa đi vừa giữ chặt cái váy vào bắp đùi. Đi một đoạn đường ngắn, Tô Minh không nhịn được hỏi: “Chúng ta đi đâu?”
Giang Xuyên nắm tay cậu kéo đến gần mình: “Lúc đến nơi em sẽ biết.” Tô Minh đành phải ngoan ngoãn nghe lời. May là hôm nay không có gió cậu cũng không cần lo lắng sẽ bị thổi bay váy.
Đến trạm tàu điện ngầm, Tô Minh nhìn phương hướng trong đầu mơ hồ đã biết đại khái. Thật không nghĩ tới, mấy ngày trước vô tình nói với Giang Xuyên một câu mà anh có thể ghi nhớ trong lòng.
Việc cậu nói đến cũng không phải việc quan trọng gì, vốn là có có một công viên giải trí mới mở, phong cảnh cùng thiết bị trò chơi đều tương đối mới mẻ, Tô Minh luôn đối với trò chơi cảm thấy hứng thú nên nói với Giang Xuyên, anh lúc đó nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vach-tuong-co-mat-cach-tuong-huu-nhan/1216560/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.