Cô kéo vali lên xe để về Thâm Quyến, cô nói với mẹ rằng, những lúc mà cuộc đời con khó khăn hay bế tắc con đều muốn về nhà mẹ ạ.
Ở ngoài kia chẳng ai có thể bao dung con như ba mẹ, đã rất lâu rồi kể từ khi ly hôn với Tiêu Vũ Đạt cô mới khóc, lần này cô cảm thấy cô đơn thật sự, bởi vì bản thân mình đã gồng quá lâu. Một người phụ nữ dù có mạnh mẽ đến đâu thì thực tế vẫn phải có một người đàn ông để là chỗ dựa bên cạnh.
Giờ đây cô có tất cả, nhưng lại không có bờ vai vững chắc ấy...
3 ngày qua cô về quê, tắt nguồn điện thoại, tắt tất cả mối liên hệ đến công việc bạn bè cô sống vui vẻ với gia đình, vui vẻ thoải mái như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Đêm về, cô lại nhớ về Bạch Vĩnh Kỳ cô bắt đầu suy nghĩ về anh rất nhiều, vì cô nhận ra anh không phải người xấu.
- Tú Uyên, em mở máy thì lên công ty gấp.
- Tú Uyên cậu ở đâu vậy, tại sao không thấy đồ đạc của cậu.
- Tú Uyên cô không đến nhà tôi à?
- Tú Uyên...
Vừa lúc đó điện thoại cô reo lên.
- Giám đốc ơi em..
- Tú Uyên, anh cảm ơn em nhé, em lên công ty để nhận tiền % và tiền thưởng vì đã gỡ rối cho công ty.
- Là sao anh?
- Em dạo này làm việc âm thầm quá, đã gặp Bạch Vĩnh Kỳ để nhờ xem lại lô hàng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/va-vao-luoi-tinh-cuc-truong-bach-khong-loi-thoat/2722078/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.