Tiệc tàn cả 2 lên xe ra về. Cô có uống rượu, hơi say ngà ngà, ngồi lên xe vẫn cố tỉnh táo giữ khoảng cách với Bạch Vĩnh Kỳ.
- Tú Uyên cô lại say rồi à?
- Không, tôi không say, anh mới là kẻ say.
- Cô không say mà dám nói chuyện với cục trưởng như vậy hả?
Cô nhìn vào thẳng mặt anh:
- Bạch Vĩnh Kỳ, tôi rất thích chuyến đi công tác này, cảm ơn anh nhiều nha, cho tôi trau dồi kiến thức, thực tế, đa tạ.
Cô chủ động bắt tay anh, nhưng người anh như bị ai cướp mất hồn rồi, mỗi lần nhìn cô như cả thế giới này đều đang quay chậm lại.
Vì làn da trắng tự nhiên, đôi má cứ ửng hồng, cô cười vui tươi trước anh làm cho anh điêu đứng thở dài không ngừng.
Đã lâu lắm rồi, có thể nói 3-4năm nay chưa bao giờ cô thấy cuộc sống mình thúi vị đến vậy. Lúc về phòng, Vĩnh Kỳ đi phía sau sợ cô té ngã, cô thì cứ đi ung dung miệng luôn nói:
- Tú Uyên không có say, Vĩnh Kỳ anh đừng có lo lắng như vậy!
Cô mở cửa phòng bước vào, một chút nữa là trượt chân ngã rồi, Vĩnh Kỳ đỡ cô lên giường, kéo hết rèm lại cho cô, lấy chăn đắp lên.
- Giỏi mà nhanh đắp chăn vào không tôi sẽ không thể coi cô là bạn được đâu!
- Cảm ơn anh vì giữ đúng lời hứa, cục trưởng là số 1, cục trưởng vừa đẹp trai, lại vừa tài giỏi, người phụ nữ nào được anh yêu quả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/va-vao-luoi-tinh-cuc-truong-bach-khong-loi-thoat/2722074/chuong-21.html