Cô khóc rất nhiều chưa biết mình phải làm gì, cô cất giấy khám thai của cô ta vào túi, vừa lúc đó Vĩnh Kỳ chạy đến hối hả tìm cô.
- Uyên Uyên, sao em còn chưa về? sao đứng đây.
Cô ngước mặt lên nhìn anh, Vĩnh Kỳ em phải làm sao?
- Uyên Uyên ai làm em khóc nói anh, anh giải quyết cho..
Anh lau nước mắt rồi ôm cô vào lòng lúc ấy cô đau lòng vô cùng.
- Vĩnh Kỳ em phải làm sao đây hả anh??
Bạch Vĩnh Kỳ không hiểu chuyện gì đang xảy ra, tự nhiên thấy cô khóc rất nhiều, anh nghĩ mình đã làm sai gì sao.
- Uyên Uyên, anh làm sai gì nữa hay sao, anh đã về nhà sớm chờ em rồi mà?
- Không có gì đâu, anh có nhớ hôm nay em sẽ cho anh biết một bí mật không?
- Đúng rồi, anh nhớ mà, nhưng mà sao em lại khóc.
Cô lắc đầu rồi cười...
- Vì em vui quá, mình lên nhà đi.
Khi lên nhà, cô và anh ngồi xuống ghế sopha, Vĩnh Kỳ càng lúc càng bối rối hơn nữa. Bạch Vĩnh Kỳ nhìn cô chăm chăm cô lấy giấy khám thai của mình ra trước, đẩy tới trước mặt Vĩnh Kỳ.
- Em có thai rồi, là con của mình, từ lúc ở Paris về đến nay cũng đã gần 2 tháng. Con được 7 tuần rồi nghĩa là lúc anh và em cùng ở Paris đã...(cô lắp bắp)
Bạch Vĩnh Kỳ bất ngờ nhìn cô, rồi cầm giấy khám thai lên đọc nghiên cứu rất kĩ.
- Uyên Uyên, con của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/va-vao-luoi-tinh-cuc-truong-bach-khong-loi-thoat/2722053/chuong-33.html