Sáng hôm sau, Cô đã thấy Vĩnh Kỳ đi làm từ rất sớm, với cương vị cục trưởng hải quan không thể nào không nghiêm túc được, mặc dù anh cũng đang đau khổ nhưng giấu trong lòng để làm tốt mọi việc.
Cô đi làm với một vẻ mặt mệt mỏi cả đêm không ngủ, cô bắt đầu nghén ngẩm, ói rất nhiều lần trong phòng vệ sinh.
- Tú Uyên, em có em bé hả?
Một người chị rất thân ở công ty hỏi nhỏ vào tai cô.
- Hèn gì mọi người đồn ầm lên em với cục trưởng hải quan, số em may mắn quá nha..
- Anh Vĩnh Kỳ cầu hôn em rồi đấy chị.
- Trời, đeo nhẫn luôn rồi kìa, ghê thật, nhưng nghén lắm hả?
- Dạ, em cũng không giấu chị làm gì, nhưng mà em không muốn mọi người bàn tán về chuyện của em.
- Cũng may em ngồi phòng riêng, chứ không mọi người lại để ý bàn tán. Mà sao vậy, kể chị nghe đi.
- Chị biết rõ về Bạch Vĩnh Kỳ đúng không chị?
Chị ấy gật đầu.
- Cục trưởng Bạch Vĩnh Kỳ mà không biết thì chết đi sống làm gì?
- Chị biết Vĩnh Kỳ đào hoa phải không?
- Chị biết, cục trưởng Bạch ngủ với nhiều người, cô nào cũng chết mê chết mệt, nhưng đều qua đường, chỉ có một mình em là được công khai, cầu hôn đó.
Thật ra, chị ấy biết rất nhiều về cô và anh, nhưng không tiện hỏi đến khi cô nói chị ấy mới dám nói.
- Chị à, em cũng cần được thông đầu óc,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/va-vao-luoi-tinh-cuc-truong-bach-khong-loi-thoat/2722048/chuong-35.html