Lúc cô vừa xuống chung cư, thang máy bên kia tài xế của Bạch Vĩnh Kỳ đang đi lên, có lẽ anh ta không để ý đến cô. Cô đón taxi vội vã đến bệnh viện.
- Anh nhanh chở tôi đến bệnh viện gần nhất, làm ơn.
- Cô bị sao vậy, có nguy hiểm không, người cô dính đầy máu.
- Không, làm ơn nhanh lên.
Điện thoại cô vẫn reo lên không ngừng, cô ngã người dựa vào ghế nghiêng người qua nhìn điện thoại Vĩnh Kỳ đang gọi, cô chẳng biết bây giờ mình sống nữa để làm gì, hạnh phúc của cô chưa bao giờ mong manh đến vậy.
- Em xin lỗi, em không còn là của riêng anh nữa rồi, nếu con chúng ta có chuyện gì, em cũng sẽ chết đi thôi, em ngàn lần xin lỗi anh.
Cuộc đời này đáng ra em không nên xuất hiện để làm anh đau khổ như vậy.
Cô cầm tấm ảnh lúc anh và cô chụp cùng ở Paris trên tay, rồi hôn vào mặt anh mà nước mắt cô rơi nhiều đến nỗi không thể ngăn lại, chỉ biết nói ra lời vô dụng nhất là “ em xin lỗi”
Đến bệnh viện khi thấy tình trạng của cô bác sĩ vội vã cho lên cấp cứu.
- Cô bị sao?
- Tôi bị cưỡng hiếp, nhưng đang có thai, bác sĩ làm ơn khám nhanh giúp tôi bằng mọi cách phải giữ lại con cho tôi, bao nhiêu tiền tôi cũng chấp nhận.
- Cô bị cưỡng hiếp à?
-.....
- Sao không báo cảnh sát.
- Bác sĩ, làm ơn nhanh đi!
Cô cố tình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/va-vao-luoi-tinh-cuc-truong-bach-khong-loi-thoat/2722027/chuong-43.html