Tô Châu - Trung Quốc...
Tại công ty xuất nhập khẩu SBA lớn nhất thành phố này, cô được nhận vào làm rất nhanh chóng, cô được chị Minh Lan giới thiệu vào, hơn nữa đã có nghiệp vụ rất tốt, kinh nghiệm làm việc rất lâu tại công ty cũ còn là công ty YLA lớn nhất Thượng Hải nên cô được nhận một vị trí cũng giống như khi còn ở Thượng Hải vậy.
Thời gian đầu với cô thật sự quá khó khăn, chẳng phải khó khăn về tiền bạc, nhưng cô cảm thấy trống rỗng nhớ Vĩnh Kỳ đến muốn điên lên. Cô bắt đầu ở một chỗ mới, vẫn là một mình, cô vẫn có thói quen trồng hoa hồng ở ban công như thế. Nếu không có đứa con cô đang mang trong bụng có lẽ cô đã tự tử từ lâu rồi. Nhìn trong căn nhà mới cô đều nhớ đến hình bóng của anh, cô nhớ những lúc anh giận rồi cô lại ôm anh tìm mọi cách làm hòa, cô còn nhớ mỗi khi giận anh, cô ghen tuông vì anh xin số điện thoại cô gái khác anh lại vỗ về cô bằng cách làm chuyện đó. Cô cười rồi lại bật khóc nức nở.
Cô bắt đầu thay đổi tất cả số điện thoại lẫn email làm việc, số cô chỉ có một mình mẹ cô biết vì cô cũng không muốn để gia đình lo lắng.
- Mẹ, gia đình đã ăn tối chưa?
- Tú Uyên, Vĩnh Kỳ cậu ấy đang ở đây con.
- Mẹ nói sao, Vĩnh Kỳ về nhà mình hả, rồi mẹ có nói gì về con không?
- Không, mẹ nói mẹ không biết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/va-vao-luoi-tinh-cuc-truong-bach-khong-loi-thoat/2722018/chuong-47.html