Cô về khách sạn nghỉ ngơi lúc 11h trưa, cô lấy điện thoại nhắn tin cho Vĩnh Kỳ.
- Chào anh yêu, anh yêu của em đang làm gì đó, anh yêu có nhớ em không ta?
- Uyên Uyên, em tính giận anh hay anh làm sai chuyện gì à?
- Đâu có, em đang lo lắng cho anh mà.
- À, tự nhiên em hỏi vậy anh không quen.
- Thôi. đang làm gì?
- Anh mới vừa họp hội thảo xong để tối nay còn dự buổi tiệc lớn nữa, em ăn gì chưa, con mình ăn uống gì chưa.
- Em chưa ăn gì hết đó, em đang đói gần chết nè.
- Vậy Uyên Uyên em coi ăn gì đi, ăn uống đúng giờ nha em.
- Em ăn anh nha.
-......
Bạch Vĩnh Kỳ khi đọc tin nhắn ngồi trên xe cùng đồng nghiệp anh bật cười.
- Uyên Uyên em xạo sự vừa thôi!
Ai ai cũng nhìn anh, lúc đó anh khép môi lại, quên nãy mọi người đã nhìn thấy cục trưởng chăm chú cái điện thoại rồi còn bảo vợ mình xạo. Vĩnh Kỳ nghĩ trong đầu, thì ra biết mình đi công tác mới dám nhắn tin khiêu khích mình, chắc lại sợ mình lên giường với cô nào đây mà, nhưng thật ra Vĩnh Kỳ cũng nhớ Tú Uyên cực kì, chẳng qua cũng vì công việc mà thôi. Tự nhiên lúc này lại thấy Tú Uyên đáng yêu vô cùng.
- Sao nào, em ăn anh nhé.
- Uyên Uyên, đừng đùa giỡn nữa.
- Em nói thật mà? Anh không định sinh đứa nữa à?
- Em bình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/va-vao-luoi-tinh-cuc-truong-bach-khong-loi-thoat/2721975/chuong-77.html