Khi cô và anh trở về khách sạn, đứng trước bàn trang điểm tháo đôi bông tai ra, Vĩnh Kỳ ôm cô từ phía sau.
- Anh thích cách cư xử của em hôm nay, em tuyệt lắm Uyên Uyên.
- Em là vợ anh mà, với trước khi đi mẹ đã dặn em rồi.
- Nay em được mẹ hộ tống rồi à.
- Chứ sao, em mà?
- Sắp tới chắc mẹ bênh em mà bỏ anh luôn rồi?
- Bạch Vĩnh Kỳ, anh muốn gì?
- Em thừa biết mà?
Vĩnh Kỳ hôn hít Tú Uyên không rời, chưa bao giờ anh thấy Tú Uyên khiến anh rung động nhiều đến vậy, ngắm nhìn cô ấy trong gương khi cô ấy trang điểm, chỉ cần nói vài câu là Tú Uyên nhẹ nhàng mỉm cười, khi thấy nụ cười của Tú Uyên, trái tim anh như được sưởi ấm. Anh nghĩ đời này kiếm đâu ra một người như Tú Uyên, cô phải ghê gớm lắm mới nắm giữ được trái tim anh, mới khiến anh thay đổi chóng mặt như vậy. Vĩnh Kỳ nghĩ, cả đời này anh phải chung thủy với Dương Tú Uyên...
Bạch Vĩnh Kỳ bế Tú Uyên ngồi lên bàn trang
điểm, rồi hôn cô.
- Để anh tháo đôi bông tai cho em.
- Anh lại thế, anh lại dụ dỗ em rồi, như thế là không phải giúp em nhé, mà là muốn ăn em!
- Được rồi Uyên Uyên, ngoan nào, để anh cởi chiếc váy giúp em.
Bạch Vĩnh Kỳ giỏi nhất là đưa phụ nữ vào tròng, đến cô hiểu anh như vậy nhưng cũng không thể nào thoát khỏi lời nói,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/va-vao-luoi-tinh-cuc-truong-bach-khong-loi-thoat/2721971/chuong-80.html