Do buổi triển lãm vẫn chưa kết thúc nên Phương Ngữ Nhi phải tiếp tục công việc của mình. Cả ngày cô mới ăn qua loa, uống nhiều cafe khiến dạ dầy cô hơi khó chịu. Vì sự kiện quan trọng nên cô đã đi giầy cao gót cả một ngày. Mệt mỏi, cô đành tìm một máy bán hàng tự động ở ngoài khuôn viên toà nhà mua một chiếc bánh mì ăn liền lót dạ. Vì là nhân viên, cô không thể vào bữa tiệc để ăn tối được. Thế là cô uể oải ngồi dựa lưng vào ghế đá rồi chậm rãi gặm mẩu bánh mì. Tháo giầy ra, đã thấy một vết sưng đỏ sau gót, hai bên bàn chân cũng chai cứng lại. Thở dài, Phương Ngữ Nhi thầm nghĩ, kiếm tiền chưa bao giờ là dễ mà. 
Trợ lý Doãn chạy ra ngoài xe lấy đồ, tình cờ thấy bóng dáng quen thuộc đang ngồi ghế đá không xa. Nhớ lại một màn vừa rồi, anh nghĩ vẫn nên qua đó chào một câu. Lại gần, anh thấy cô gái đang bóp bóp chân, trên ghế có mẩu bánh mì ăn dở: 
- Chào cô Phương, tôi là Doãn Khải. Thật tình cờ gặp cô ngoài này. 
Phương Ngữ Nhi đang bỏ giầy ra bóp bóp chân, thấy có người chào mình, cô nhận ra đây là người đi cùng Hạ Phong Thần khi nãy, bèn luống cuống xỏ giầy vào rồi đứng lên: 
- Chào anh! 
Do hơi vội, chân lại đau nên cô suýt thì ngã, may mà vẫn đứng được thẳng lên. 
- Cô ngoài này là ăn bánh mì sao? 
Hơi xấu hổ với tình hướng hiện tại, cô xua xua tay: 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/va-vao-anh-mat-em/2826983/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.