Hai người bước ra, không gian tĩnh lặng khác hẳn sự kiện ồn ào phía dưới. Phương Ngữ Nhi dù chả có tâm trạng nhưng không thể phủ nhận nơi đây quá đẹp. Ánh đèn vàng nhẹ từ chiếc đèn chùm cầu kỳ phía phòng khách mang lại cảm giác ấm cúng. Trên tường là một chiếc ti vi chắc phải to bằng cái giường đơn của cô ở nhà. Gần đó là quầy bar treo đầy những chiếc ly thủy tinh sáng bóng, tủ rượu bên cạnh thì đầy những chai rượu vang nằm ghé trên kệ gỗ. Ngay cửa vào chỗ cô đứng có một bể cá rất lớn, đủ các loại cá sắc màu, có cả những loại chưa bao giờ Ngữ Nhi nhìn thấy. 
Hạ Phong Thần thấy cô đứng đực ra không vào, anh nắm lấy tay cô kéo tới ghế sofa, ấn cô ngồi xuống. Ngữ Nhi rút tay lại: 
- Hạ thiếu, anh kéo tôi tới đây làm gì, tôi rất bận?! 
Hạ Phong Thần vứt áo vest lên thành ghế, vừa nới cà vạt vừa nhếch môi: 
- Tôi là sếp, cô không ở chỗ làm việc tôi còn chả để ý, thì cô lo lắng làm gì. 
- Nếu không có việc gì thì tôi đi đây. 
Vừa đứng dậy, ngoài cửa có tiếng chuông. Ngữ Nhi hơi hốt hoảng, lỡ ai biết cô trốn việc ở đây thì sẽ bị hiểu lầm mất. 
Hạ Phong Thần đi qua lướt nhìn mặt cô đỏ bừng bỗng thấy thích thú. Anh ra mở cửa còn Ngữ Nhi thì khẩn trương nhìn theo. Một bàn đồ ăn được nhân viên khách sạn đẩy vào, Ngữ Nhi ngơ ngác nghĩ tên này rảnh quá hay 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/va-vao-anh-mat-em/2826982/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.