Trình Dương nói: "Cậu nói cho tôi biết đi, anh ta rốt cuộc là ai vậy?"
Cô gái đi cùng với Trình Dương ngồi bên cạnh, cầm khăn lau tay, làm một người vô hình, cũng không nói chuyện với bọn họ.
Tôi giả vờ như không hiểu: "Tôi cũng không biết cậu đang nói đến ai."
Vì chuyện đã qua ba năm rồi, lúc này Trình Dương cũng không biết làm sao để giúp tôi nhớ lại, chỉ đành thôi.
Bọn họ vừa ăn vừa nói chuyện, Trình Dương nhìn tôi, nói: "Bây giờ cậu xinh đẹp thật đấy!"
Không chỉ là ngoại hình, mà còn là khí chất, và sự tự tin toát ra từ bên trong, rõ ràng là cùng một người, nhưng cảm giác lại khác hẳn.
Tôi nói: "Cảm ơn Trình tổng đã khen."
"Vẫn còn độc thân à?" Trình Dương tò mò nhìn tôi.
Cô gái ngồi bên cạnh anh ấy hơi căng thẳng, ngẩng đầu lên nhìn tôi.
Tôi nói: "Không độc thân, đã kết hôn rồi, bây giờ tôi còn có con nữa."
"Thật sao?" Trình Dương nói: "Nhìn cậu không giống chút nào."
"Không giống người đã có con?" Tôi nói: "Để hôm nào cho cậu xem ảnh con trai tôi, cậu sẽ biết."
Tôi không thường xuyên đăng ảnh Tiểu Bảo lên vòng bạn bè, bởi vì lúc sinh con ra, tôi sợ đăng ảnh lên, bị người nhà họ Phó nhìn thấy.
Bây giờ đã thành thói quen, sau khi Tiểu Bảo về nhà họ Phó, tôi cũng không thích đăng ảnh con lên vòng bạn bè nữa.
Trình Dương nói: "Tôi còn định giới thiệu đối tượng cho cậu đấy."
"Cảm ơn nhé!
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/va-mat-thanh-mai-truc-ma-tim-luon-duoc-ca-nguoi-thuong-that-long/3706716/chuong-220.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.