Không cho anh ấy đến đơn vị, thái độ cũng rất rõ ràng, nếu cuối cùng xử lý không tốt chuyện này, sẽ không để anh ấy đến nữa.
Nghe đến đây, tâm trạng tôi cũng rất phức tạp.
Phó Hàn Châu ngồi bên cạnh, liếc nhìn phản ứng của tôi.
Tôi không thể bình tĩnh đối mặt với việc Tống Cảnh An có thể sẽ mất việc.
Phó Hàn Châu mở miệng: "Người phụ nữ kia, chiều nay đã bị bắt rồi."
"Bị bắt?" Tống Cảnh An nói: "Chuyện khi nào vậy, sao tôi không biết?"
Nghe đến đây, tôi cũng nhìn về phía Phó Hàn Châu.
Phó Hàn Châu nói: "Tuy cô ta trông chỉ như một nữ sinh viên bình thường, làm tiếp rượu ở quán bar của Mục Tề, nhưng thực ra là có người sai khiến cô ta cố ý hãm hại cậu. Cô ta nói lúc đó cậu tát cô ta một cái, là cô ta chủ động chạm vào cậu, cậu không đồng ý, mới ra tay."
Tống Cảnh An: "... Tôi đã nói là tôi sẽ không làm chuyện như vậy! Nhưng rốt cuộc là ai đứng sau hãm hại tôi? Không phải là anh chứ?"
Phó Hàn Châu vốn đang kể chuyện tử tế, bị anh ấy hỏi mà có chút bực bội: "Cậu có phải đồ ngu không? Nếu là tôi, tôi còn giúp cậu điều tra?"
Nói đến đây, anh liếc nhìn tôi, nếu không phải vì tôi cứ khăng khăng hiểu lầm anh là kẻ đứng sau giật dây, thì anh mới lười quản chuyện của Tống Cảnh An.
Để anh ta bị người ta hãm hại cho rồi!
Tống Cảnh An nói: "Vậy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/va-mat-thanh-mai-truc-ma-tim-luon-duoc-ca-nguoi-thuong-that-long/3706714/chuong-218.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.