Một lát sau, Bách Lý Giác mới buông Hạ Lương ra, hơi thở hai người vô cùng không ổn, kịch liệt hổn hển, khiến bầu không khí giữa hai người càng thêm ám muội.
Hạ Lương đỏ mặt xấu hổ, đặt tay lên chỗ trái tim như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực mình, hít ra thở vào từng cái một, nhưng ánh mắt lại không nỡ rời khỏi người nam nhân trước mặt, trong đôi mắt ngập nước của cô, thấp thoáng vẻ quyến luyến chính cô không hề hay biết.
Hạ Lương đơn giản thuần túy, một khi hiểu được tình cảm, một khi đã đặt đối phương vào trong lòng, thì thích bao nhiêu sẽ biểu đạt bấy nhiêu, chưa bao giờ vòng vo, giấu giếm.
Đúng là cô lạnh nhạt, nhưng cô cũng có nhiệt tình, chỉ là phần nhiệt tình này bị giấu sâu trong nội tâm, một khi được khơi ra, cũng chỉ vì một người phun trào nở rộ.
Cô của hiện tại, bởi vì trong lòng vui mừng, lưu luyến trong mắt, khiến cả người đều trở nên sáng lạn rực rỡ, nơi khóe miệng vẽ lên một nụ cười mềm mại thẹn thùng, đôi mắt càng là sáng như sao trời, khiến người không khỏi đắm chìm vào trong đó, vô pháp tự kiềm chế.
Bách Lý Giác không nhịn được vươn tay, phủ lên đôi mắt sắp câu đi linh hồn hắn, che lại đôi mắt khiến hắn rung động lưu luyến, hắn sợ nếu tiếp tục nhìn, hôm nay liền sẽ không hỏi được nữa.
Cảm giác hưng phấn run rẩy, thậm chí mang theo một tia "nguy hiểm" mà hắn không khống chế được này, làm hắn có chút không biết làm sao, bởi vì quá khứ, thân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/va-mat-nu-phu-bop-bop-bop/4617757/chuong-172.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.