Sau khi hai người tắm rửa xong thì trời đã tối, Kiều Ly và Phong Dịch tay nắm tay ra ngoài đi ăn.
Có rất ít nhà hàng mở cửa vào dịp Tết, mà những tiệm đang mở lại chật ních người, hai người chỉ chờ hai tô mì mà mất những nửa tiếng.
Đường phố vô cùng nhộn nhịp, toàn người là người, còn có cả mấy đứa bé cầm pháo bông que khua khoắng cười sang sảng.
Tay phải Phong Dịch cầm hai tô mì, tay trái ôm lấy bờ vai Kiều Ly, vừa thấy đứa bé nào phóng vụt tới như tên lửa là lập tức ôm cô tránh đi, để phòng ngừa pháo bông trên tay bọn chúng làm cháy áo khoác của Kiều Ly.
Kiều Ly lại thấy chẳng sao, cô mỉm cười nhìn đám trẻ con chạy loạn, ánh đèn đường nhè nhẹ chiếu xuống khuôn mặt đầy dịu dàng chứ không sắc sảo như bình thường.
"Tôi chưa từng chơi thử loại pháo bông này bao giờ." Cô tâm sự với cậu, hai người túc tắc đi về lại khách sạn, không hề nhận ra nước tương trong bịch mì đã rơi mất.
Phong Dịch ngạc nhiên hỏi: "Tại sao?"
Kiều Ly lắc đầu, một lọn tóc sau tai xòa xuống: "Mẹ tôi không cho tôi chơi thứ đó, thấy như thế là không ngoan."
Phong Dịch siết chặt bả vai cô trong tay: "Không sao, mẹ em cho em chơi, không những cho em chơi mà bà ấy cũng chơi cùng, số pháo bông em mua hồi nhỏ bị bà ấy giành mất phân nửa."
Kiều Ly hỏi: "Cậu đang ám chỉ điều gì à?"
Tai Phong Dịch đỏ lên, cậu lẩm bẩm: "A... Dù sao sau này con dâu nhà họ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/va-mai-lai-sang/1791956/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.