Ngày hôm sau, khi Kiều Ly bị tiếng chuông đồng hồ đánh thức, bên giường đã trống không.
Cô tắt chuông báo thức đi, Phong Dịch nghe tiếng vội chạy vào phòng.
Thấy Kiều Ly tỉnh, cậu gác đầu bên mép giường, nhìn cô đầy lưu luyến: "Tối nay em phải thi một môn nên lát nữa phải đi rồi."
Kiều Ly xoa đầu cậu an ủi.
"Đợi em thi xong được nghỉ sẽ về ngay với chị."
Kiều Ly dùng ngón tay vò loạn tóc cậu, tính ngày: "Được, cũng chóng thôi nhỉ?"
Phong Dịch gật đầu: "Em không nỡ xa chị."
Kiều Ly vân vê tai cậu.
Cậu được sờ đến thỏa mãn, hấp háy đôi bờ mi, giúi đầu mình vào ngực cô ăn vạ, không dằn được miệng mà thốt ra lời trong lòng: "Ôi, thật muốn ngày nào cũng được quấn lấy chị, a a a a."
Đến khi nhận ra mình vừa nói gì thì tim cậu mới đánh thịch một cái, ông già cán bộ cầm ly trà trong nội tâm lại nhảy ra dạy dỗ.
Ông ta đậy nắp trà cái cạch.
Ấu trĩ! Bám người! Không chững chạc!
Phong Dịch ơi là Phong Dịch, sao mày cứ mãi không trưởng thành thế hả? Mày phải làm một anh người yêu có thể cản gió che mưa cho chị ấy, chứ không phải là một đứa con nít suốt ngày nhõng nhẽo ăn vạ!
Cậu cười giả lả, ngẩng lên nói: "Em giỡn thôi ha ha ha, à, bữa sáng đã nấu xong rồi."
Nhờ mấy cuốn tiểu thuyết tổng tài bá đạo mà cậu thích xem mưa dầm thấm đất, giờ đây cậu cũng mang máng hiểu được một "người đàn ông trưởng thành" là như thế nào.
Cậu đứng dậy,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/va-mai-lai-sang/1791948/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.