Sẩm tối, lúc tôi muốn về đột nhiên trời đổ mưa to, vì hội có việc cần xử lí nên Lưu Uyên nán lại, tôi xông ra ngoài một mình.
Gặp mưa thì thế nào, cùng lắm giống như tắm thiên nhiên mà thôi.
Sau khi về nhà, tôi theo thói quen bật TV lên rồi nằm dài trên sô pha xem bóng đá.
Bỗng dưng lại nghe di động réo inh ỏi, tôi vừa ngó qua màn hình liền cảm thấy da đầu run lên từng chập, chẳng phải tôi không muốn nghe giọng nói dịu dàng khiến người ta nổi sẩy của mẹ. Có lẽ là vì không biết nên nói gì với bà.
“Thường Viễn, kì nghỉ năm nay con có về không?”
“Dạ về.”
“Vậy con có gặp em ở trường chưa?”
Hình như mẹ không biết tôi và thằng em sống chung với nhau.
Hoá ra Lưu Uyên lừa gạt tôi, nói cái gì mẹ bảo chúng ta nên thuê phòng bên ngoài, thằng oắt miệng toàn phun lời dối trá này, thế mà tôi lại tin tưởng hắn.
“Thường Viễn, mẹ hỏi con đó.”
Tôi ho khan một tiếng, “Sau đợt quân sự con có gặp Lưu Uyên một lần, nó đến ký túc xá tìm con. Nhìn có vẻ bận lắm, sau đó thì con không gặp nữa.”
Hơi bị chột dạ, hy vọng mẹ không nhận ra.
“Vậy thì tốt rồi.”
Sau khi treo điện thoại xong tôi vẫn còn thất thần, quả nhiên mỗi lần mẹ gọi điện đều là vì chuyện của em trai.
Con không được làm hư em biết chưa? Con không thể tiếp tục như vậy được! Đừng lại gần nó nữa, con sẽ hại nó!
Đó là những lời mẹ ruột tôi từng nói, vào lúc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/uyen-vien-luu-truong/103593/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.