Uyển Vân cũng không đểtâm đến mọi người mà động tác trên tay bắt đầu nhẹ nhàng lướt trên dây đàn,cũng giống như lần trước, nàng làm thật chậm, nhưng bên cạnh không ai lại cóthể thấy được rốt cuộc nàng có chạm vào dây đàn hay không ???.
Âm thanh của tiếng đàn từtừ vang lên, nhưng trái ngược với tiếng đàn lần trước, khi Uyển Vân thi triểntại cuộc thi thơ, lần này tiếng đàn chỉ có một chữ ‘lãnh’. Tiếng đàn làm chomọi người cảm thấy như đang đứng giữa mùa đông đầy tuyết, chứng kiến cảnh tuyếtrơi tuyệt đẹp của đỉnh Thiên Sơn, cảm nhận bầu không khí lạnh buốt của mùađông, nhưng điều làm mọi người chú ý chính là Uyển Vân chỉ dùng một tay để gãyđàn, tay còn lại vẫn đang cầm tiêu , nhưng chưa sử dụng.
Một tay mà có thể thitriển cầm nghệ đến mức này, khiến cho mọi người giờ phút này suy nghĩ, liệu cóthể có khả năng Quận chúa thật sự một mình cầm tiêu song tấu thành công haykhông ???.
Đang lúc mọi người cònđang trầm ngâm, thì tiếng đàn lại thay đổi, như cơn gió xuân thổi nhẹ, đồngthời lúc này tiếng tiêu lại vang lên, hoà cùng tiếng đàn, hơn nữa phối hợp mộtcách vô cùng nhịp nhàng, hoàn toàn phát huy cảnh giới tối cao cầm tiêu hợpnhất, làm cho mọi người không khỏi trợn mắt há hốc mồm.
Tiếng đàn hòa tiếng tiêu,tạo nên bầu không khí của mùa xuân đầy vui nhộn ấm áp, lan tỏa trong không khígiờ đây như có thêm mùi hương của hoa mai, hoa đào, làm cho mọi người như đangđứng giữa rừng hoa mùa xuân, tận hưởng làn khí tràn đầy sức sống mới.
Sau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/uyen-van/1618783/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.