“đến Vân nhi, món này rấtngon, nên ăn nhiều một chút” Hiên Viên Vũ cũng không để tâm đến ánh mắt của mọingười, mà vẫn tiếp tục công việc gắp từng món một bỏ vào bát của Uyển Vân.
“Hiên Viên Vũ đừng diễntrò nữa” Uyển Vân lúc này thật sự rất bực, nên lợi dụng lúc mọi người không chúý, mà tiến lại gần nói nhỏ vào tai Hiên Viên Vũ.
“Vân nhi, ta thật sựkhông ngờ, thì ra nàng lại đối với ta ‘yêu thương nhung nhớ’ đến trình độ này a!!” Hiên Viên Vũ vốn không để tâm đến lời ‘cảnh cáo’ của Uyển Vân, vẫn tiếp tụctrêu chọc nàng.
Huống hồ khi Uyển Vântiếp cận gần hắn, thì lại khiến hắn có thể ngửi được hương thơm nhẹ trên người nàng,đây không giống với bất kỳ loại hương hoa mà các tiểu thư khuê các thường dùng,nó nhẹ nhàng, nhưng thanh nhã, làm cho người ngửi nó có cảm giác vô cùng dễchịu, điều này khiến cho Hiên Viên Vũ trong lòng hiện lên suy nghĩ, ‘nếu cả đờicó thể ở cạnh nàng, gửi được hương thơm tự nhiên trên người nàng thì tốt biếtmấy’.
Đột nhiên, Hiên Viên Vũcũng bị suy nghĩ của bản thân làm cho khiếp sợ, ngay từ đầu y chẳng qua chỉmuốn trêu ghẹo Uyển Vân, vì y phát hiện mỗi khi nàng tức giận, gương mặt nàngcứ hồng nhuận lên, trông rất đáng yêu, khiến cho y không tự chủ được muốn ngắmnhìn, nên y mới chủ động làm ra những hành động khiến nàng tức giận. Nhưng vớisuy nghĩ vừa rồi xuất hiện trong đầu mình, thì lại làm cho y trong chốc látphải thay đổi mọi tình cảm, cùng lúc đó cũng phải sắp xếp lại mọi kế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/uyen-van/1618782/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.