Toàn trường bây giờ mộtmãnh im lặng, cả Động Đình Hồ, chỉ còn lại tiếng chim kêu ríu rít, hòa cùngtiếng gió thổi qua các tàn lá, ngoài ra không còn bất kỳ tiếng động gì nữa.
Nhất thời, mọi ngườikhông biết mở miệng nói gì, nên ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, không nói nênlời, ai cũng không dám mở miệng trước, vì sợ mình lỡ lời, sẽ dẫn đến mất mặttrước mọi người.
“không biết cò cần thi gìnữa không ??? Nếu không thì làm phiền các vị chủ trì tuyên bố kết quả, dù saotrời cũng không còn sớm, bổn Quận chúa còn phải quay về cung” Uyển Vân nhìnthái độ ngơ ngác của mọi người, cò chút ngoài ý muốn, mấy câu đối này thật racũng đơn giản mà, đâu có gì là khó a.
‘Nhưng đó chỉ là suy nghĩcủa bản thân nàng, nếu như để mọi người ở đây mà biết được, hiện tại trong lòngnàng có suy nghĩ như vậy, thì tin chắc rằng không cần phí thêm sức lực nữa,cũng có thể đủ để cho tất cả mọi người ở đây hộc máu, té xỉu ngay tại chỗ,‘Thiên Cổ Tuyệt Đối’, hơn trăm năm không người đối được, vậy mà nàng lại chorằng dễ, đây tuyệt đối là vũ nhục học vấn của mọi người ở đây a’.
“Ách, …đúng vậy, nêntuyến bố, lão phu xin tuyên bố, cuộc thi thơ năm nay người giành được Bích Ngọctiêu chính là Thiên Vân Quận chúa” lão giả nghe thấy lời Uyển Vân, thì xấu hổđôi chút về sự thất thố của mình, sau đó nhanh chóng lấy lại tinh thần tuyên bốkết quả.
Lời tuyên bố vừa dứt, dùnhiều người cảm thấy ngạc nhiên, vì Lăng Mộng Yên, đệ nhất tài nữ Thiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/uyen-van/1618780/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.