Uyển Vân nhẹ nhàng rờikhỏi đài, trở về chỗ của mình, mọi người ánh mắt đều gắt gao chăm chú nhìn vàonàng, đặc biệt là Hiên Viên Vũ.
Giờ phút này trong lòng ycó thể nói là cảm xúc tràn ngập, đủ loại tư vị, không thể nào diễn tả, y thừanhận đã từng nghe qua rất nhiều tiếng đàn, chứng kiến rất nhiều cầm nghệ kỳtài, nhưng chưa từng có tiếng đàn của một ai có thể đi vào lòng y.
Nhưng hôm nay nữ tử nàyđã tạo được kỳ tích đó, tiếng đàn của nàng đã thật sâu tiến vào trong lòng củay, đánh mạnh vào đó, y có thể khẳng định, cả đời này y sẽ tuyệt không thể quêntiếng đàn này, cho dù chết cũng không thể quên được vì một thứ một khi đã khắccốt ghi tâm rồi, làm sao mà quên được cơ chứ ???.
Cũng không biết là ai bắtđầu, tiếng vỗ tay bắt đầu thưa thớt, sau đó là lớn dần, cuối cùng là vang độngcả Động Đình Hồ, khiến cho cả một vùng vang dậy, làm cho mọi người chú ý, càngngày càng tập trung nhiều người hơn.
“khụ khụ, ta nghĩ khôngcần tuyên bố, mọi người cũng đã biết phần thi này, là ai chiến thắng, tiếp theosau là phần thi thơ, các vị xin mời” lão giã lấy lại tinh thần, ho nhẹ sau đótuyên bố, nhưng khi ánh mắt nhìn về phía Uyển Vân, thì không hề che dấu vẻ mặtkích động cùng mong chờ.
Nghe thấy lời lão giã,mọi người đều bắt đầu lấy lại tinh thần. Tiếp theo đó, mọi người bắt đầu thitriển tài nghệ của mình, có người thì thi triển câu đối, có người thì làm thơ,không khí vô cùng náo nhiệt.
Nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/uyen-van/1618779/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.