“Thẩm Hạo, mẹ dù sao cũng sinh ra anh. Không có công lao cũng có khổ lao mà”: Cậu Trần nhíu mày, Thẩm Hạo nghe vậy liền nhướng mày :”Khổ lao? Ồ tôi quên mất là người này đã mang thai 9 tháng 10 ngày sinh ra tôi đây. Cậu không nói thì tôi cũng quên là bà ấy đã sinh ra tôi”
“Thẩm… Thẩm thiếu, mọi chuyện đã qua đều là lỗi của mẹ”
“Không là lỗi của bà thì là lỗi của tôi sao? Năm đó một mực bà đổ lỗi cho tôi hại chết con bà, năm đó một mực bà bỏ rơi hai anh em tôi rời đi. Tôi không muốn nhắc đến chuyện này nữa, hôm nay tôi đến đây muốn đòi lại những gì bà gây ra với vợ tôi”: Thẩm Hạo nghiến răng nói ra từng chữ một
Anh liếc mắt nhìn cô gái ngồi khá gần mình :”Trần tiểu thư cũng ở đây sao? Hình như hôm nay cô cũng đến Thẩm gia cùng với bà ta. Tôi cho cô một cơ hội, một là làm nhân chứng cho vụ việc hôm qua, hai thì kết cục của cô sẽ chôn vùi theo mẹ con bà ta”
Trần Ngọc nhìn người mình gọi là mẹ nhếch môi cười cười :”Được, nếu Thẩm thiếu đã cho cơ hội vậy tôi sẽ không từ chối”
“Ngọc Nhi, sao con có thể làm vậy. Bà ấy là mẹ của con”: Ông Trần nghe con gái đồng ý liền rống lên. Mẹ con bà Trần cũng không ngoại lệ :”Ngọc Nhi, sao con có thể làm vậy với mẹ chứ?”
“Chị, đây là mẹ đó. Chị đừng bị anh ta dụ đỗ, anh ta đã có vợ rồi”
Cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/uyen-uong/2723558/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.