Ly biệt là một loại khoảng cách.
Vì yêu mà ly biệt lại là ngược với khoảng cách, yêu thương như thế, mê li như thế, sao lại có thể có khoảng cách.
Kỳ Phóng nằm ở trên giường, hắn chỉ có thể nghe, chỉ có thể nghĩ, không thể động, không thể nói.
Hắn thống khổ, thế giới của hắn trở nên ảm đảm khi Tông Linh rời đi.
Rất muốn y lưu lại, điên cuồng mà muốn. Mất đi lần này, có thể là chia lìa vĩnh viễn: “Không muốn, ta không muốn!” Tâm của hắn hò hét, tâm của hắn bắt đầu rỉ máu..
Vì muốn ngăn một kiếm đâm tới Tông Linh, không hề suy nghĩ chỉ hành động theo bản năng. Một kiếm xuyên tim, đau đến thấu xương. Nhưng được Tông Linh ôm hắn lại cảm thấy như mình được về lại trong bụng của mẫu thân, trôi lơ lửng, ôn hòa mà hạnh phúc dạt dạt dào.
Cái gì cũng không cần nghĩ, cái gì cũng không cần làm. Chỉ cần hưởng thụ là tốt rồi, tuy thân thể lại nhận lấy thống khổ dày vò!
……
Năm tháng trôi qua, đảo mắt đã tới mùa xuân ba tháng sau. Cây cối nở mầm, cỏ non xanh lục, một mảnh sinh ý dạt dào.
“Kỳ đại ca, thân thể của ngươi đã tốt như ban đầu, địch nhân nhà ta cũng đã diệt, hiện tại mọi chuyện đã bình yên. Ta thật vui khi mọi chuyện đã bình thường!” Thẩm Y trữ tình nói, trải qua thăng trầm, hắn đã trưởng thành không ít.
“Kỳ Phóng, tuy ngươi không tiếp nhận tình cảm của ta, nhưng so với người khác ta thật quan
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/uyen-uong-thac/2255077/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.